Ông bố vợ mấy hôm sau lại tiếp tục thử thách. Ông gọi Hạ và Vũ về ăn cơm tối, ông chuẩn bị một bình rượu rất ngon. Ông hy vọng trong lúc say Vũ sẽ bộc lộ con người thật của mình. Ngồi ăn ông rót ra cho Vũ một chén, nói :
-Uống đi con, rượu này cả ta và bác gái vẫn thường xuyên dùng mỗi tối, nhẹ thôi. Không say đâu.
Vũ cầm chén, nhấp nhấp thấy rượu ngon thực nhưng cũng chỉ dám uống một chén vì Vũ đau dạ dày vả lại cũng không quen uống rượu. Nhưng bố vợ đã có tính toán trước, lại rót một chén nữa :
-Con uống đi, say Hạ nó chở về.
Cứ thế, cứ thế ông dụ dỗ đến chén thứ 4 thì Vũ đổ uỳnh, mồm lắp bắp :
-B ác...b ác, rượu của bác gì...ngọt...ngọt quá.
Vẫn chưa thôi vì giờ này mới là lúc ông giở bài của mình ra. Ông bảo Hạ đỡ Vũ sang bàn ngồi uống nước rồi cô phụ mẹ dọn dẹp. Còn lại ông và Vũ. Ông chép miệng :
- Đang định nói chuyện quan trọng, nó say thế này đành thôi vậy.
Vũ nghe bố vợ nói vậy, ngóc đầu dậy giọng khàn khàn :
- Con không say đâu, bác đừng nói thế, mất quan điểm.
Ông Hưng cười đắc ý, nhìn Vũ thủng thẳng :
- Thế à, vậy nói chuyện với bác nha, nhưng nhỏ giọng thôi vì đây là chuyện quan trọng.
-V... â... â...n...g!
Ông Huy lấy sắc mặt nghiêm nghị nói với Vũ :
- Hôm nay say rồi bác mới nói với cháu sự thật. Cháu phải giữ bí mật cho bác đấy. Ngày xưa lúc còn trẻ, bác có thích một cô gái nhưng bị ngăn cấm nên 2 đứa đến với nhau rất khó khăn. Thế rồi trong lúc mềm yếu chúng ta đã để quan hệ đi quá xa, bố mẹ cô ấy biết chuyện đã ra sức ngăn cản bác, họ xúc phạm bác khủng khiếp.
Vũ cười cười giơ ngón tay :
- Chà! Bác hư đất nha!
- Yên để bác nói tiếp. Bác đã rất hèn nhát khi bỏ đi khi cô ấy đang cần bác nhất. Bác đã bỏ lại sau lưng con người mà bác đã rất yêu thương.
- Hèn nhát! Đúng là hèn nhát. Bác thật không đáng mặt đàn ông. Phụ nữ sinh ra là để được yêu thưong, nâng niu chứ ai lại đối xử như bác.
Vũ ngắt lời ông. Vũ say nên không cần ý tứ gì nữa, vẫn biết đây là câu chuyện bịa đặt để dụ Vũ nói ra những suy nghĩ của mình nhưng ông Huy nghe thế vẫn tức điên lên nghĩ "Thằng này láo thật, nó dám nói mình như thế à". Nhưng rồi ông lấy lại bình tĩnh và tiếp :
- Thì thế! Biết vậy bây giờ bác mới nhờ cháu đây. Bác biết bác có lỗi lắm, giờ bác được biết qua một người bạn rằng cô ấy sống rất khó khăn và chỉ có một