Đã gần 3 tháng rồi, Hạ vẫn chưa tìm ra cách liên lạc được với Vũ. Bỗng trong lúc u tối nhất, hạ nhớ đến mẹ Vũ. Đúng rồi, bố có thể ghét Vũ nhưng mẹ thì không, người mẹ thương con sẽ luôn theo bước con mình. Nói là làm, ngày hôm sau bỏ luôn tiết đầu, Hạ đứng khuất sau lùm cây để tránh sự tò mò của hàng xóm. Thường những bà nội trợ hay đi chợ buổi sáng nên Hạ biết giờ này rất có thể gặp mẹ Vũ. Và quả nhiên Hạ không lầm, mẹ Vũ xuất hiện sau cánh cửa nặng trịch, đợi bà đóng cửa và dợm bước đi, Hạ đi tới :
-Cháu chào bác ạ, bác có nhận ra cháu không?
Dù ngờ ngợ nhưng mẹ Vũ vẫn đề phòng rảo bước nhanh, thời buổi này không thể nhìn ngoài mà tin được. Hạ tưởng bà không nghe tiếng nên hỏi lại:
-Bác không nhận ra cháu à?
Lúc này bà dừng lại, nhìn kỹ Hạ, cô gái thật dễ thương, người đâu mà đẹp thế. Chắc cũng không phải người xấu thậtt.
-Cháu là ai, có cần gì không? Bà hỏi lại.
Hạ mừng rỡ vì thấy bà đã bắt chuyện. Cô giới thiệu:
-Cháu là bạn thời cấp 3 của Vũ, cháu có chuyện cần gặp Vũ mà không thể nào liên lạc được với Vũ, bác giúp cháu được không ạ?
-Cháu tên gì ?
-Dạ, là Nhật Hạ, lớp trưởng 12A1 ạ!
Nghe đến tên Hạ, bà nhớ ra cô bạn gái này có lúc Vũ đã kể với bà về mối bất đồng giữa 2 người, lại một lần nữa bà đề phòng và hỏi :
-Ờ, nhưng cháu có việc gì? Vũ nó bận lắm và không muốn cho ai biết địa chỉ của nó đâu.
-Dạ vậy bác có số phone tay của Vũ không ạ?
-Vũ không dùng di động đâu