Cả Vũ và hạ đều không muốn quan hệ của cả hai đi quá xa, họ sợ rằng sẽ không kiểm soát nổi chính bản thân mình vì thế họ không liên lạc với nhau sau đó nữa.
Nhưng có một sự kiện xả ra làm họ không chống lại được quy luật "tất, lẽ, dĩ, ngẫu".
Hôm đó, Chị Thảo trưởng phòng gọi riêng Vũ vào nói chuyện, Vũ chắc là chuyện quan trọng.
-Em ngồi xuống đi. Chị có chuyện muốn trao đổi với em.
-Chuyện gì mà quan trọng thế chị?
-Em sắp tốt nghiệp rồi phải không?
-Dạ cũng còn 3 tháng nũa, em đang tính xin vê thực tập ở Công ty mình, ý chị thê nào ạ?
-Hợp l ý thế con ý tứ gì nữa. Về đây! Rồi chị tiếp :
-Tay phó phòng của chị sắp chuyển đến một chi nhánh mới, chị cần người thế vào vị trí đó. Chị đã làm việc với em một thời gian thấy tương đối ăn ý, em hiền lành, có năng lực lại trung thực nên muốn tiến cử em với Tổng giám đốc, em thấy sao?
Vũ bất ngờ quá, chỉ lắp bắp :
-Em sợ em còn quá non, không đủ sức để đảm đương trọng trách đó.
-Non già gì, mà non thì mới ngon! Mà chị nói để em biết cũng còn phải qua một kỳ sát hạch của chính Tổng đấy, không đơn giản đâu nhưng chị tin là em pass thôi. Một đòi hỏi khác là ứng viên phải có bằng tốt nghiệp ĐH nên cũng chưa phải vội vàng.
-Vâng, dù sao thì em cũng rất biết ơn chị.
-Thôi khỏi, khách sáo thế không hợp với tôi.
-Chị cho em hỏi một câu nhé?
-Em có 3 câu, cứ hỏi hết đi?
-Tại sao chị tốt với em vậy?
- Àh, lòng tốt mà cũng phải có lý do nữa sao, đùa chứ chị có một bí mật sau này sẽ cho em biết. Nhưng em phải hứa với chị là sẽ sống tốt, phải thật tốt.
- Điều đó thì chị hoàn toàn có thể tin tưởng em.
Vũ về phòng làm việc mà không thể tập trung được, cuộc đời đã không quá bạc đãi cậu hay là cậu được thế này vì chính cậu đã phấn đấu khhông biết mệt mỏi để có nó. Vũ muốn gọi điện cho mẹ nhưng mẹ hiện không ở VN, rồi Vũ chỉ nghĩ đến Hạ. Vũ cứ nhắn tin rồi lại xoá, nhắn rồi lại xoá, mãi sau cậu mới can đảm gửi đi một tin:
-Cậu dạo này thế nào,Tối nay có rảnh k?
-Cậu lại muốn mời mình ăn phở à? Trưa nay ăn rồi, không ăn nữa đâu.
Bên này đầu dây Hạ trả lời mà lòng thấy xốn xang lạ kỳ khi nhận được tin của Vũ.
-Không, lần này có thêm cả phần uống nữa, cậu đi với mình nha?
-Vụ gì đây? Vụ gì đây? Thôi được rồi, 6g30 mà không có mặt ở nhà mình thì coi như cậu có bữa tối một mình nha.
Vũ sướng rụng tim luôn, Hạ không hề khó chịu hay tỏ ra xa cách Vũ như Vũ nghĩ, Vũ sẽ cố giữ lấy Hạ như một người bạn.
Đúng 6gio30 Vũ có mặt như đã hẹn, Hạ chỉ trễ có 10phut thôi, dạo này đỡ chảnh rồi, Vũ thầm nghĩ.
Trông Hạ đẹp rạng ngời trong chiếc váy đỏ pha đen, chiết eo, ôm sát lấy cơ thể, đôi chân trần nõn nà lộ ra dưới chiếc váy, Hạ đi dày cao gót hiệu Chanel. Vũ nhìn Hạ không chớp mắt.
-Tắc đường! Tắc đường! Hạ kêu toáng lên.
Vũ ngây ngô hỏi :
-Sao lại tắc đường?
-Thì cứ đứng ngây ra như phỗng đực như thế thì tắc đường chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vũ quê