Một lúc sau, người cảnh sát kia quay lại, nhìn Hoàng Tuấn Khải vẫn còn đang bình thản ngồi uống trà, ánh mất có chút hơi phức tạp, người cảnh sát cúi đầu, nói nhỏ với người kia.
Người kia nghe xong, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoài nghi quan sát cậu.
Hoàng Tuấn Khải híp mắt, hỏi, "Có chuyện gì?"
Người cảnh sát đáp, "Cậu đã được thả rồi."
Tuấn Chung Quốc lạnh lùng hỏi, "Ai?"
"Không rõ."
Hoàng Tuấn Khải đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài. Khi tới cửa của Cục cảnh sát, có năm người đàn ông mặc bộ đồ đen, trên mặt đeo kính mát, chính là vệ sĩ. Ở giữa có một chiếc siêu xe thu hút tầm nhìn, Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, không để ý tới dàn vệ sĩ hùng hậu kia, thẳng thắn đi tới chiếc xe.
Đưa tay gõ cửa sổ, Hoàng Tuấn Khải nghiêng đầu, cười lạnh, "Ô hô, là Trần Hạo Thiên, nguy hiểm chết người của giới Hắc đạo đây mà."
Cánh cửa được mở ra, một cánh tay thon dài ôm chặt lấy hông cậu, dùng sức ôm cậu đặt lên xe. Chuyện xảy ra nhanh đến nổi khiến nụ cười trên môi của Hoàng Tuấn Khải chưa kịp tắt.
Chiếc xe bắt đầu rời đi. Hoàng Tuấn Khải nhìn người bên cạnh mình, khuôn mặt của người này hoàn toàn giống như với ảnh của Trần Hạo Thiên, bất quá, nhìn ngoài đời thì có lẽ anh có khí chất hơn.
Trần Hạo Thiên nhìn cậu, nở nụ cười tàn độc, giọng nói trầm thấp vang lên, "Em biết tôi ư?"
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, nói, "Tất nhiên."
Khuôn mặt của Hoàng Tuấn Khải vốn đã rất kiều diễm, bây giờ cậu nở nụ cười như có như không, khiến người ta có cảm giác như bản thân đang gặp nguy hiểm, nhưng vẫn nhịn không được càng lún sâu vào.
Trần Hạo Thiên tối sầm mặt, nghiến răng ken két, "Em đừng cười nữa."
Hoàng Tuấn Khải nhíu mày, "Hửm??"
Trần Hạo Thiên nắm lấy cằm cậu, ép cậu nhìn lên mặt mình, "Em quá mê người, nên... đừng có cười nữa."
Hoàng Tuấn Khải chậc lưỡi, khinh thường nói, "Anh cũng là người bình thường nhỉ?"
Trần Hạo Thiên nhếch môi, giọng nói thập phần khẳng định, "Mặc kệ là người hay là thứ gì khác, tôi cá chắc... mọi thứ đều sẽ gục ngã vì em."
Không để cậu nói lời