Trần Hạo Thiên và Hoàng Tuấn Khải đứng dựa vào lan can, ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn. Mặt trăng đỏ máu xuất hiện len lỏi sau tầng mây dày. Mặt trời đã lặn xuống hoàn toàn.
Trần Hạo Thiên khẽ nói, "Tuấn Khải, tại sao em lại giết người nhiều tới vậy?" Anh không thể hiểu nỗi.
Hắc Ám Đại Nhân... ngay khi cậu chết, hơn 1000 tang thi nổi dậy, chạy ồ ạt tới tiêu diệt từng con người đang đứng ở ngay đấy. Một quốc gia phát triển, một thành phố phát triển nhất của quốc gia đó đâu hề ít người! Hơn 1 triệu người đã chết trên chiến trường đẫm máu đó. Tay, chân, thân, đầu, mọi bộ phận đều nằm vươn vải cùng vũng máu. Chỉ có vài chục nghìn người được cứu sống và rời khỏi Địa Ngục ấy.
Vài chục nghìn với 1 triệu, số lượng quá mức cách biệt. Thành phố A bị lược bỏ khỏi bản đồ thế giới chính là một ác mộng đối với những người được cứu sống.
Cũng là chiến tranh, nhưng không phải chiến tranh giữa người và người, mà là chiến tranh giữa người sống và người chết!
Cũng là chiến tranh, nhưng không phải chiến tranh giành lãnh thổ vũ khí gì, mà là chiến tranh vì sự hận thù!
Cũng là chiến tranh, nhưng không phải chiến tranh công bằng hay có chuẩn bị, mà là chiến tranh đột ngột không báo trước và số lượng cách biệt. 1000 với gần 2 triệu, chênh lệch đến 1 triệu. Thế mà 1000 vẫn chiến thắng! Tang thi vẫn phục thù thành công!
Là do Hắc Ám Đại Nhân! Mọi tội lỗi của chiến tranh này hoàn toàn gánh lên người cậu!
Bởi, ngay khi cậu gục ngã xuống trước phát bắn của tên đệ tử, tang thi liền xuất hiện. Đó không thể gọi là trùng hợp! Chắc chắn là do Hắc Ám Đại Nhân gây nên!
Trần Hạo Thiên híp mắt lại, một tia khó đoán hiện lên sâu trong mắt anh, "Loại bỏ 1 thành phố, tại sao em lại tàn độc đến như vậy?" Biết bao nhiêu sinh mạng vô tội chết oan uổng chứ!
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, bàn tay ở hai bên hông nắm chặt lại, "Kẻ thù của tôi, tại sao tôi phải nương tay?"
Cậu nhìn thẳng vào mắt Trần Hạo Thiên. Ánh mắt cậu làm anh kinh ngạc. Hận thù, ghét bỏ, khinh thường, kiêu ngạo, ác độc... cậu như một vị vua căm hận những kẻ phản bội mình. Quyết không từ bỏ mối thù này!
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh, lớn giọng nói, "Tôi đứng đầu thiên hạ! Đứng đầu cả Hắc Đạo! Tôi chưa từng ngược đãi đàn em của mình. Chưa từng giết lầm người. Người thành phố A, sống yên bình như