Trần Tử Hùng ngẩng đầu, có chút chần chừ, "Thế... chúng ta nên làm gì đây?" Sau khi Trần Mạnh Khánh nói rõ quan điểm của mình, y cảm thấy Hoàng Tuấn Khải thật sự quá hùng mạnh. Không thể nào biết rõ giới hạn của cậu là gì.
Trần Ngũ Thành dựa người vào ghế, nhàn nhạt nói, "Dạy dỗ cậu nhóc đó, giúp cho cậu ta trở thành huyền thoại của Trần gia."
Nghe lời của ông, mọi người trầm mặc. Họ không biết có phải ông quá đề cao Hoàng Tuấn Khải hay không. Làm sao cậu có thể trở thành huyền thoại của Trần gia được chứ?
Trần gia tồn tại được 400 năm, đồng nghĩa với việc họ đã trải qua rất nhiều thời đại, biết bao nhiêu thiên tài đã được sinh ra, và mất đi.
Nói sao thì nói, thứ Trần gia họ không bao giờ thiếu, chính là thiên tài
Ấy thế mà không một ai ngờ trước được, nhiều năm về sau, người mà bọn họ không tin tưởng nhất là Hoàng Tuấn Khải, cậu lại có thể làm được một điều mà không ai lường tới được! Và hành động đó khiến cậu trở thành huyền thoại nhiều đời về sau, mãi mãi không xoá dấu vết, mãi mãi trường tồn trong lịch sử Kim gia.
Trần Mạnh Khánh nói, "Tứ Hải, cậu giải quyết đi."
Trần Tứ Hải không chút bất mãn trước yêu cầu của anh trai mình. Dù sao thì ông cũng có hứng thú với Hoàng Tuấn Khải mà. "Được."
Không ai để ý tới, Trần Hạo Thiên im lặng xoay ghế, dáng vẻ lười nhát vô cùng, hơi thở anh lạnh lẽo, như muốn đóng băng mọi thứ. Trần Hạo Thiên nở nụ cười, một nụ cười điên cuồng tà mị, mang theo kiêu ngạo.
Hoàng Tuấn Khải... em không bao giờ thoát khỏi tôi!
~.~.~.~.~.~.~.~
Ngày hôm sau, Hoàng Tuấn Khải mở mắt, ánh mắt sắc bén như muốn chém nát người đang đứng trong phòng.
Trần Hạo Thiên đứng dựa vào tủ đồ, thấy cậu nhìn mình thì chỉ nhếch môi, nói, "Em đừng có cảnh giác như thế. Ở đây rất an toàn."
Hoàng Tuấn Khải hừ lạnh, bước xuống giường, "Đây là nhà tôi, không an toàn thì còn chỗ nào nữa."
Trần Hạo Thiên đưa cho cậu một bộ đồng phục, nói, "Trần gia cũng rất an toàn. Ngôi nhà thứ hai của em đấy."
Hoàng Tuấn Khải không để ý lời của Trần Hạo Thiên, nhận lấy bộ trang phục, cậu nhíu mày hỏi, "Anh muốn làm gì?"
Trần Hạo Thiên đáp, "Em mới mười tám tuổi, cần phải đi học thêm 2 năm nữa. Tôi đã lựa cho em trường của Trần gia." Thế