Hoàng Tuấn Khải bình thản ngồi xuống ghế trước hàng nghìn con mắt đang nhìn cậu chằm chằm. Điện thoại cậu rung lên, Hoàng Tuấn Khải lấy ra, Trần Hạo Thiên gọi điện thoại cho cậu.
Hoàng Tuấn Khải bật máy, "Sao?"
Trần Hạo Thiên nói, "Gọi video đi."
Vài giây sau, mặt Trần Hạo Thiên hiện lên, cậu bấm vào đồng ý.
Trần Hạo Thiên đang làm việc, khuôn mặt sắc cạnh nhìn nghiêng vô cùng cuốn hút, đôi mắt xanh biếc hơi nheo lại nhìn dòng chữ trên tờ giấy trên bàn.
Hoàng Tuấn Khải không nói gì, để yên cho anh làm việc.
Nhị Bá mang thức ăn về, thấy cậu đang gọi điện thì không nói gì, rất hiểu ý ngồi bên cạnh An Tử và Trần Minh.
Hoàng Tuấn Khải chậm rãi dùng cơm. Cơm ở đây khá hợp khẩu vị của cậu.
Năm phút sau, Trần Hạo Thiên ngẩng đầu, nhìn cậu, hỏi, "Em ăn được không?"
"Được." Hoàng Tuấn Khải gật đầu. Chợt nhớ đến chuyện gì đó, cậu dừng ăn, nhìn anh, nói, "Tôi muốn vào Nhất Gia."
Trần Hạo Thiên xoa nhẹ mi tâm đang mệt mỏi, không có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của cậu. Dù sao anh đã lường trước cậu sẽ hứng thú với Nhất Gia rồi. "Tháng sau báo danh."
"Được." Hoàng Tuấn Khải ngoan ngoãn, không nói thêm gì nữa.
Trần Hạo Thiên cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu. Khuôn mặt Hoàng Tuấn Khải rất xinh đẹp, nhưng không hề có dáng vẻ mềm yếu, ánh mắt cậu lúc nào cũng sâu thăm thẳm không nhìn rõ đáy, không một ai biết được cậu đang nghĩ gì. Thật ra, Hoàng Tuấn Khải, à không, Hắc Ám Đại Nhân đúng chuẩn mẫu người anh thích.
Dứt khoát, kiêu ngạo, tàn nhẫn, mọi tính cách của cậu đều rất quyến rũ.
Mọi người chậc lưỡi, hai tay che mắt. Ôi, hôm nay họ ăn thức ăn cho chó đến no bụng rồi.
Hoàng Tuấn Khải đột nhiên hỏi, "Anh ăn chưa?"
Trần Hạo Thiên dù hơi ngạc nhiên nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, "Chưa ăn. Có chút việc bận."
Hoàng Tuấn Khải à một tiếng, nói, "Anh nên ăn đi."
"Ừ, tôi biết rồi."
Trần Hạo Thiên nhìn ra chỗ khác một hồi lâu, anh nói, "Tối tôi sẽ gọi. Nhớ nghỉ ngơi."
"Được, tạm biệt."
Cuộc gọi kết thúc.
Cậu cất điện thoại vào trong túi quần. An Tử tò mò hỏi, "Đại Nhân, sao cậu cua được lão đại hay thế?" Nhìn sơ qua thì Trần Hạo Thiên có vẻ khá thích cậu. Lão đại mà cũng có ngày ôn nhu dịu dàng như vậy ư?
Hoàng Tuấn Khải im lặng, không trả lời câu hỏi lắm chuyện này. An Tử cười hì hì, ngoan ngoãn ăn cơm.
Nhị Bá gõ lên đầu An Tử một cái, nhỏ giọng mắng, "Đồ nhiều chuyện."
An Tử đau đớn ôm đầu, trừng mắt nói, "Hứ! Tôi đây rất ít nói!"
\*Khụ khụ\* Ngay lập tức, tiếng sặc cơm vang lên ở