Lạc Ưng nghe Hoàng Tuấn Khải nói xong,khoé miệng không nhịn được nhếch lên, giọng điệu không che giấu sự hứng thú, "Nhóc mấy tuổi?"
Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, nói, "Mười tám."
Lạc Ưng híp mắt lại, ánh mắt sắc bén lướt qua từ trên xuống dưới thân thể cậu, nếu là người khác, chắc chắn bây giờ họ đã sợ đến run rẩy cả người, nhưng bây giờ người đối diện ánh mắt đó là Hoàng Tuấn Khải, cậu vẫn thản nhiên nhìn qua nhìn lại căn phòng này, một cái liếc mắt cũng không thèm "dành tặng" cho Lạc Ưng.
Lạc Ưng cười nhạt, nói, "Thôi được rồi. Bây giờ nhóc muốn thực hiện nhiệm vụ chưa?"
Hoàng Tuấn Khải nghe tới hai chữ "nhiệm vụ", liền quay sang nhìn Lạc Ưng, nói, "Có nhiệm vụ gì?"
Lạc Ưng dựa người vào ghế, hai tay để trên bàn, dáng vẻ thoải mái nói, "Có rất nhiều, và nếu hoàn thành... nhóc sẽ nhận được tiền."
Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, nói, "Số tiền lớn nhất là bao nhiêu?"
Lạc Ưng nhíu mày suy tư, rồi một lúc sau lại đáp, "Cũng không hẳn là tiền, mà đổi lại, chính là tinh hạch!"
Hoàng Tuấn Khải nheo mắt, "Tinh hạch?"
Lạc Ưng gật đầu, bình thản đáp, "Tinh hạch chính là một thứ ở trong những người nhiễm thể, cũng chính là tang thi. Có thể nói, tinh hạch thậm chí còn có giá hơn tiền!"
Hoàng Tuấn Khải ồ lên một tiếng, rồi nói, "Vậy tôi nhận tinh hạch hết sao? Hay phải giao một phần cho anh?"
Lạc Ưng cười to, nói, "Nhóc thật thông minh!"
Hoàng Tuấn Khải nhướn mày, nói, "Bảy và ba, tôi bảy, anh ba. Nếu không đồng ý, tôi qua chỗ khác!"
Nghe giọng cậu rất nghiêm túc, Lạc Ưng cũng không làm bộ dáng cà lơ phất phơ nữa, y nhíu mày, nguy hiểm nhìn cậu, "Nhóc... nhìn chẳng qua cũng chỉ mới mười tám tuổi. Vậy làm sao nhóc có cái khí thế này? Là do thân phận, hoặc do... nhóc đã từng làm điều này?"
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Anh có chắc chắn... bản thân muốn biết điều này không?"
Không biết lí do vì sao, nhưng khi Hoàng Tuấn Khải nói xong, một mùi máu tanh chợt lan toả đầy nồng mặc quanh thân thể cậu, Lạc Ưng không nhịn được ngạc nhiên. Cái này... chắc chắn là người bước ra từ vũng máu mà sống sót!
Hoàng Tuấn Khải