Lạc Ưng ngồi xuống ghế đối diện, mệt mỏi thở. Nãy giờ gấp quá, anh quên luôn cả thở.
Đến khi lấy lại được nhịp thở, Lạc Ưng ngẩng đầu, nhìn thấy trên bàn là băng thấm máu đỏ hoàn toàn, rất đáng sợ. Dù anh đã băng bó cho cậu một băng trắng mới, máu vẫn chảy rất nhiều.
Chợt nhớ đến lời nói của Lý Duệ mới nãy. Lạc Ưng không nhịn được có chút lo lắng và sợ hãi. Nếu anh chậm thêm năm phút, cậu sẽ chết.
Vậy mà, khuôn mặt cậu ngoại trừ tái nhợt đi, không hề có một cảm xúc nào khác. Vô cùng bình thản. Giống như, cậu không phải là người bị thương.
Vào những giây phút cận kề cái chết, cậu vẫn không hề có một chút tia sợ hãi nào. Cậu chỉ nằm yên đó, mệt mỏi nhắm hờ mắt lại.
Lý Duệ tiến hành khâu vết thương, tổng cộng phải khâu tám mũi. Lúc đầu vết thương đáng lẽ chỉ cần khâu 6 mũi, nhưng do cậu tác động quá nhiều khiến vết thương lan rộng ra, phải khâu thêm hai mũi.
Lý Duệ băng bên ngoài một lớp băng trắng như ban đầu.
Lạc Ưng nhíu mày, hỏi, "Làm cái đó để làm gì?"
Lý Duệ nhàn nhạt nói, "Cậu không thấy vết thương trước đó hả?"
Lạc Ưng rùng mình, không dám nhớ lại. Chắc là người trước kia băng bó vết thương cho cậu lo đến tình trạng bây giờ nên băng thêm lớp băng trắng phòng hờ trường hợp chảy máu. Đúng là lo xa thật.
Hai phút sau, Lý Duệ dọn dẹp đồ nghề, Hoàng Tuấn Khải vốn đang nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra, giọng nói dù có hơi mất sức nhưng vẫn không mất đi vẻ lạnh lẽo, "Xem lại trên hông với trên chân luôn đi."
Lý Duệ khựng lại, kéo áo cậu lên, quan sát vết bầm, nói, "May mắn, xương không bị ảnh hưởng, đau không?"
"Đau." Hoàng Tuấn Khải thành thật trả lời.
"Cố chịu đau chút." Lý Duệ xoa ít thuốc lên vết bầm.
Hoàng Tuấn Khải nhíu chặt mày. Vài phút sau, cậu đỡ đau hơn nhiều.
Lý Duệ lau tay, kéo quần cậu lên, lập tức biến sắc, Lý Duệ lớn giọng nói, "Làm cái quái gì mà tàn tạ tới vậy luôn thế?"
Lạc Ưng giật mình, nhìn xuống chân cậu, sắc mặt liền tái xanh. Hai bên chân đều có vết bầm lớn, lên cả máu và gân xanh. Chân cậu nhìn qua là thấy đau khủng khiếp, vậy mà cậu chỉ đơn giản nói là đau. Nghĩa là, chân cậu không còn cảm giác nữa.
Lý Duệ kêu Lạc Ưng ôm cậu tới một căn phòng chụp x\-quang. Chưa đầy hai phút đã có kết quả. Lý Duệ đẩy gọng kính, nhìn cậu nằm trên giường, nói, "May mắn, chưa gãy xương."
Lạc Ưng thở phào. Còn chưa kịp nhẹ nhõm đã