Trần Tứ Hùng, Trần Mạnh Dương và Trác Minh Khánh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Bọn họ không ngờ cậu lại nhìn ra được thân phận của Trác Minh Khánh.
Hoàng Tuấn Khải lắc nhẹ ly trà đá trên tay, cảm nhận được cái lạnh của đá bên trong ly, "Anh không cần thiết phải che giấu khí thế quân nhân của mình."
Trác Minh Khánh cười to vài tiếng, hứng thú hỏi, "Tại sao chứ?"
Hoàng Tuấn Khải nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ta, thản nhiên nói, "Đó là niềm tự hào của anh."
Trác Minh Khánh có quyền tự hào với thân phận của mình. Vào những lúc chiến đấu, khí thế đó sẽ càng bùng cháy, càng thể hiện niềm tự tin của anh ta.
Che giấu niềm tự hào của mình, chẳng phải rất khó chịu sao?
Trác Minh Khánh hơi khựng lại, có chút ngỡ ngàng nhìn cậu. Lời nói của cậu không quá đúng. Bởi vì anh là quân nhân, một khi rời khỏi chiến trường, anh cần phải che giấu khí thế đó của mình, tránh làm lộ sơ hở nguy hiểm.
Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của cậu lại giống như muốn khẳng định rằng, lời nói của cậu không sai. Rõ ràng bản thân có cái để tự hào, tại sao cứ phải che giấu điều đó chứ?
Cậu đã luôn tự hào với cái tên Hắc Ám Đại Nhân của mình. Dù cái tên này có bị mọi người làm cho đục màu đen tối hay đầy mùi máu tanh tưởi, cậu vẫn luôn tự hào.
Chẳng phải vì cái gì hết, chỉ là do cậu tự hào vì nó, vậy thôi.
Bất quá, cũng vì quá tự hào với cái tên Hắc Ám Đại Nhân, mà cậu đã quên đi mất tên thật của chính mình, cái tên mà cha mẹ đã tự mình đặt ra cho cậu, Hoàng Tuấn Khải.
Nói cách khác, khả năng cùng tên này khiến cho cậu và thân chủ hoán đổi thân xác của nhau.
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Nhưng, đừng quên đi những nỗ lực của mình."
Ai cũng có quyền tự hào vì một chuyện nào đó. Và rồi, họ sẽ quên đi lí do tại sao mình lại tự hào như vậy, quên đi con đường trắc trở để bước đến niềm tự hào đó. Giống như cậu vậy.
Trần Mạnh Dương hơi híp mắt lại, y có một đôi mắt màu xanh biếc giống của Trần Hạo Thiên, được thừa hưởng từ cha y \- Trần Mạnh Khánh. Vào lúc nghiêm túc này, đôi mắt y không khác gì Trần Hạo Thiên, lạnh lùng, kiên định, mang theo một cỗ mơ hồ khiến người ta không thể nhìn ra được y đang nghĩ gì.
Trần Tứ Hùng chậc lưỡi mấy cái, bất đắc dĩ nói, "Anh dâu à, đời còn lâu lắm, cậu đừng nghĩ mấy chuyện phức tạp như vậy."
Có thể nói, đầu óc Trần Tứ Hùng rất đơn giản, y luôn suy nghĩ một cách khách