Trần Gia.
Lúc này chỉ còn lại Nhã Hồng và Quốc Tử, những người đàn ông trong nhà đều đi đến Trần Thị làm việc. Hai người ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà, nhàn nhã dựa người vào ghế nói chuyện.
Thấy Hoàng Tuấn Khải về, Nhã Hồng liền cười tươi rói, vui vẻ vẫy tay, "Cục cưng qua đây ngồi với mẹ."
Hoàng Tuấn Khải đi tới ngồi xuống ghế, khóe môi hơi nhếch lên, "Chào mẹ, chào cô út." Trần Hạo Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, tay để ra sau eo cậu, không nói gì.
Quốc Tử quan sát cậu một hồi lâu, hơi híp mắt lại, dáng vẻ rất không hài lòng, "Bé Khải vừa mới khóc?" Quốc Tử vô cùng thích xưng hô "Bé Khải" này. Hoàng Tuấn Khải cũng không phản đối, vì thế cô càng thêm thoải mái gọi cậu như vậy.
Nhã Hồng tối sầm mặt, giọng nói trầm xuống rõ ràng, "Có chuyện gì?" Ai dám khiến cục cưng nhà họ khóc?
Quả thật, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất đáng sợ.
Trần Hạo Thiên không hề giấu diếm, bình tình nói, "Trist."
"Trist?" Quốc Tử cau mày, "Bang mới nổi gần đây? Của Lâm Gia ư?"
Nhã Hồng cười một tiếng, tiếng cười khiến người ta lạnh tóc gáy, "Lâm Gia? Ta sẽ cho bọn nó khóc đủ một lít nước để bù lại cho cục cưng!"
Hoàng Tuấn Khải cười nhạt, im lặng không nói.
Hai người phụ nữ lại cho cậu là đang buồn bã, liền thay nhau dỗ dành.
"Bé Khải muốn ngày mai đi chơi với cô út không? Cô út sẽ đưa con đi cả thành phố luôn nha."
"Cục cưng đi chơi với mẹ, mẹ sẽ mua cho con nhiều thịt ăn. Đừng buồn đừng buồn."
Nghe giọng điệu ngọt ngào đáng sợ của hai người, Hoàng Tuấn Khải à Trần Hạo Thiên lựa chọn không đáp lời.
Nhã Hồng chợt nhớ ra gì đó, à lên một tiếng, "Cục cưng cục cưng, mẹ mới nấu bánh ngọt, cục cưng muốn ăn không?" Đôi mắt to tròn lóe sáng rực rỡ, tuyệt đối không cho cơ hội từ chối.
Hoàng Tuấn Khải cười mỉm, "Vâng."
Bà Lý không cần Nhã Hồng nhờ đã tự mình đi lấy hai dĩa bánh ngọt ra đặt lên bàn.
Trần Hạo Thiên nhìn cái bánh màu hồng cánh sen, ngay trên còn có một đôi môi màu hồng cánh sen nốt. Khóe miệng anh cứng lại, không nhịn được nói trong lòng. Không hổ là người bánh bèo nhất Trần Gia! Đến cả bánh kem mà mẹ anh cũng làm nguyên màu hồng cánh sen thế này.
Hoàng Tuấn Khải không để ý đến hình thức như Trần Hạo Thiên, ăn một miếng bánh, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Nhã Hồng, cậu nở nụ cười, "Ngon ạ."
Nhã Hồng vỗ tay mấy cái, cười tít cả mắt, hai vết chân chim nhàn nhạt hiện ra nơi khóe mắt khiến bà như bừng sáng lên, tươi tắn vô cùng, "Haha, bữa sau ta sẽ làm tiếp cho con ăn."
Trần Hạo Thiên ăn thử một miếng, không chút nể mặt chậm rãi nhả lại ra dĩa, vẻ mặt lạnh nhạt, "Mẹ bỏ cả tập đoàn đường vào?" Ngọt khủng khiếp!
Nhã Hồng hừ một tiếng, "Cái nhà