Hắc Ám Trở Lại

Hồng Gia Trì


trước sau

Ngay sau lời nói của Trường Nam, tên tu sĩ đang bị bức lui bỗng con ngươi chợt loé, hắn dẫm mạnh chân trái xuống làm trụ, sau đó hai tay phất lên tạo thành một đường thẳng song song, sau đó lấy một tốc độ nhanh như tia điện phản kích ngược lại.

Một sát na này, thân thể hắn như một thanh gươm lao ra khỏi vỏ phóng thẳng tới tu sĩ để ngực trần ý đồ nhất kích tất sát xuyên thấu qua cơ thể của hắn.

Tu sĩ để ngực trần đang trong hưng phấn bỗng nhận phải một đòn phản kích với tốc độ như vừa rồi nhất thời không tự chủ được né sang một bên.

Thế nhưng phản ứng vẫn là chưa hoàn hảo, hắn phải nhận một vết thương cắt qua bụng, đại lượng tiên huyết bắt đầu trào ra.

Tu sĩ ngực trần khó khăn xoay người, thế nhưng đối phương đã không biết biến mất từ lúc nào, chỉ sau một hơi thở hắn bỗng thấy có một lực lượng túm mạnh vào yết hầu, thân ảnh đối thủ hiện ra túm lấy cổ hắn liên tiếp nện mạnh xuống mặt đất.

Trên ban công, tiếng hò reo không ngừng truyền đến, phía dưới sàn giác đấu hiển nhiên đủ để bọn chúng phải cao hứng:

“Đánh hay lắm, lão tử cược hai trăm linh thạch.”

“Giết hắn đi, hahaha!”

“Ta vẫn có lòng tin tên tu sĩ để ngực trần kia có thể lật ngược thế trận, ai dám cược với ta hay không?”

Trường Nam thu hồi tầm mắt, đi đến một tụ hội gần đó, về kết quả của trận đấu hắn cũng lười đi quan sát, bên trong tụ hội nơi Trường Nam đi tới chỉ thấy đang diễn ra một phiên giao dịch, ở vị trí chính giữa nhất là một tu sĩ vóc dáng cao ráo, mái tóc xoã dài, tu sĩ này trên tay cầm một chiếc quạt lông vũ nói:

“Phi Ảnh Vũ, loại pháp khí này thích hợp dùng trong ám sát, lực sát thương lại rất cao, được một tu sĩ tìm thấy tại man hoang, nghi ngờ cây quạt lông vũ này được lấy ra từ đuôi của Bất Tử Phượng Hoàng trong truyền thuyết, giá của nó là một ngàn hai trăm linh thạch.”

“Ta ra giá 1300 linh thạch!”

“1400!”

Không ít tu sĩ cảm thấy hứng thú, cuối cùng Phi Ảnh Vũ đến tay một nữ tu sĩ, để có được nó nàng cũng phải mất tới 2100 linh thạch.

Sau đó lại có không ít pháp khí được mời chào ra, sau một khoảng thời gian bắt đầu đến phần trao đổi tự do, lúc này một tu sĩ nói:

“Ta có một uỷ thác.”

Vừa nói hắn vừa lấy trong người ra một bức chân dung, sau đó chỉ vào đó nói:



“Giết người này, hắn tu vi nửa bước Kim Đan, giá cho cái đầu của hắn là 3000 linh thạch.”

Một màn im lặng xuất hiện, đây vậy mà lại là nửa bước Kim Đan, 3000 linh thạch thực sự là không đáng, cho nên người nhận nhiệm vụ này cơ bản là sẽ không có.

Trường Nam quan sát một hồi, sau đó nhất thời lên tiếng:

“Có thể trao đổi riêng được không?”

Tu sĩ uỷ thác nhiệm vụ con ngươi sáng lên, hắn quay đầu nhìn về tu sĩ ở phía chính giữa tụ hội, tu sĩ này gật đầu một cái phất phất tay, lập tức có một quầng sáng bao quanh hai người ngăn cách khí tức với ngoại giới.

Lúc này tu sĩ uỷ thác nhiệm vụ mới thở hắt ra nghiêm túc nhìn về Trường Nam nói:

“Vị huynh đệ này, ngươi nghiêm túc nhận nhiệm vụ này sao?”

Trường Nam gương mặt không một chút biến hoá nói:

“Ít nhất bây giờ thì chưa.”

Tu sĩ uỷ thác nói:

“Người này tên là Lăng Vân Trác, hắn là người của nhà họ Lăng, một nô tộc của Hồng gia, mấy năm gần đây họ Lăng có công lớn trong việc giúp Hồng gia đi lên vị trí dẫn đầu bát đại gia tộc cho nên được ban cho đặc ân, thay tên đổi họ, trở thành họ Hồng.

Hắn hiện tại được gọi là Hồng Trác, kể từ khi được đổi họ hắn kiêu ngạo, tàn sát bừa bãi, bức ép người quá đáng, người thân của ta đều đã chết trong tay của hắn, em gái ta... nàng bị hắn bắt đi bây giờ không rõ tung tích.

Huynh đệ, ta biết 3000 linh thạch là quá ít so với cái đầu của tu sĩ nửa bước Kim Đan, nhưng đây cũng là tất cả những gì ta có, chỉ cần hắn chết, ta nhắm mắt cũng xuôi tay.”

Trường Nam chăm chú lắng nghe nhất thời cũng đưa ra phán đoán, đây là thù hận diệt gia, hắn vốn định sẽ không xen vào, thế nhưng hắn bây giờ đang rất cần linh thạch, mà xem ra tên tu sĩ Hồng Trác kia cũng thật xứng đáng phải chết, cho nên hắn đã có quyết định:

“Nói cho ta một chút về lịch trình sinh hoạt của hắn!”



Dương gia, bên trong một tiểu viện, Dương Thiên Long đang ngồi trên một chiếc bàn dài thưởng trà, lúc sau từ bên ngoài một lão trung niên bước vào cung
kính nói:

“Thiếu chủ, mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai có thể khởi hành được.”

Dương Thiên Long đặt chén trà xuống nói:

“Đa tạ sư bá, nhớ kỹ việc này ngoài ta và sư bá không ai được phép biết.”

Lão trung niên lúc này đã cởi bỏ sự cung kính ngồi ở một bên nói:

“Điều này là tất nhiên, thiếu chủ, ngài có lòng tin với tên Trường Nam kia sao?”

Dương Thiên Long trầm ngâm một lúc mới mở miệng:

“Sư bá, tại Dương gia này ngoài sư bá ra ta không thể tin tưởng một ai, ngay từ lần đầu gặp hắn tại sơn động dưới hoang dã ta đã cảm thấy hứng thú, ngươi biết rõ đại án huyết sát tại bên ngoài Dương Gia Trì sao, chính là hắn một tay làm ra, chỉ là ngoài ta ra không một ai biết được, ta tin hắn chính là biến số giúp ta lật ngược ván cờ này.”

Vị trung niên tu sĩ không nói gì thêm, Dương Thiên Long một khi đã quyết lão cũng sẽ lựa chọn tin tưởng.



Trường Nam trở về động phủ, hắn đã nắm bắt được một số tình hình của tên Hồng Trác, hắn được giao nhiệm vụ tiếp quản Hồng Gia Trì, đây cũng là một trong những thành trì lớn bậc nhất của Tây Uyên Tông.

Tên này thường sẽ ở bên trong phủ thành chủ, chỉ là vào mỗi tối của ngày thứ hai, tư, sáu hắn sẽ lại ra ngoài, theo lời của tu sĩ uỷ thác, hắn ra ngoài là để thoả mãn cái dục vọng trong người hắn, tìm các thiếu nữ trẻ tuổi về hầu hạ cho hắn.

Việc này đương nhiên tông môn không hề biết, còn về việc Hồng gia có quan tâm hay không hắn cũng không thể biết được, dẫu sao đó cũng chỉ là vài mạng sống của phàm nhân mà thôi.

Trường Nam quyết định ngày mai sẽ đi tới Hồng Gia Trì một chuyến, hắn muốn làm quen với địa hình, chuẩn bị một tiết mục thật hoành tráng trước khi lên sân khấu.



Sáng sớm ngày thứ bảy, Dương Thiên Long cưỡi ngựa rời khỏi Dương gia, theo sau hắn là vị sư bá hôm qua, hai người một đường đi nhanh, điểm đến chính là Man Hoang.





Hồng Gia Trì.

Một thành trì rộng lớn nằm ở giữa lãnh thổ của Tây Uyên Tông, nhân khẩu ở đây không ít, phần lớn đều là phàm nhân, nơi đây có một mỏ quặng, cho nên số người hành hương xin danh ngạch đến đây không ít, bởi vì công việc trong mỏ quặng kiếm được rất nhiều tiền.

Mỏ quặng được Hồng gia quản lý, mọi sự việc ở đây đều sẽ phải thông qua Hồng Trác.

Tại khu vực ngoại ô gần mỏ quặng có một tiểu thôn, nơi đây khí hậu rất khắc nghiệt. xung quanh là những làn khói đen dày đặc, cũng chính là do quá trình khai thác mỏ quặng mà gây nên.

Lúc này trong tiểu thôn, một thiếu niên gầy gò da dẻ tái nhợt đang chạy nhanh, hắn về tới một căn nhà cấp bốn xập xệ, đẩy tung cửa ra vội vàng nói:

“Nương, thuốc đây rồi, người chờ một chút.”

Nói xong hắn vội lấy ấm đun nước chất củi sắc một chén thuốc đưa đến cho một người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, thiếu phụ sắc mặt tiều tuỵ nói:

“Tiểu Trần, số thuốc này lại là từ đâu mà có?”

Thiếu niên cười cười:

“Nương, người cứ yên tâm, đây đều là ta làm việc trong mỏ quặng thời gian gần đây mà tích cóp được.”

Thiếu phụ nhìn một hồi, trong mắt chỉ có sự áy náy.

Thiếu niên đi tới miệng giếng trước nhà, cởi quần áo dội qua người một phen, gương mặt hắn nhăn nhúm, bởi vì khắp người hắn lúc này chi chít những vết thương.




Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện