"Đừng tức giận, lúc ở nhà em không nên nói lung tung, chính em cũng không hiểu được vì sao vẫn không quản được mà mở miệng như vậy, có thể là do ghen. . . Thực xin lỗi!" Cô không biết câu thực xin lỗi này có dùng được hay không, nhưng cô vẫn phải nói, dù sao anh đã đuổi tới, cô phải giải hòa với anh; cô cũng không muốn cứ cãi nhau liên tục như vậy.
"Thôi. . ." Cô đã biết mình không đúng, cho dù anh tức giận nhiều bao nhiêu cũng chẳng thể. . . Thôi.
"Ngồi bên cạnh em này." Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Ưng Tư Lạc ngồi xuống, cánh tay để ở trên đầu gối, nhìn thẳng về phía trước.
Cô liếc anh, bất cứ một cái tư thế nào của anh đều tao nhã có cá tính như thế, khiến cô thật mê muội.
"Hay là em trở về Đài Loan sớm một chút thì tốt hơn." Cô đã hối lỗi, anh cũng không phải không thèm để ý cô, sao cô có thể tiếp tục nhanh mồm nhanh miệng ở trước mặt anh nữa, tổn thương anh, sao cô có thể dễ chịu?
Ưng Tư Lạc nghiêng đầu qua, dùng thái độ cứng rắn bác bỏ cô."Không cho phép."
"Tại sao? Như vậy chúng ta mới có thể không xảy ra xung đột liên tục nữa." Cô không biết khi nào mình sẽ lại chạm thần kinh mà nói mấy nhàm chán lời nói xúc phạm tới anh.
"Em chưa từng nghe qua ma sát sinh nhiệt sao? Em đã nói muốn ở lại một tháng mà."
Vậy sau một tháng đó thì sao. . ."Vậy sau khi em trở về, sang năm trở lại tìm anh có được hay không?"
"Vì cái gì phải đợi lâu như vậy? Tháng sau anh sẽ đi Đài Loan." Anh ôm lấy của cổ cô, ôm cô lại gần mình.
"Vậy anh đến Đài Loan rồi sẽ tìm em sao?" Hai mắt cô sáng lên.
"Đương nhiên, chúng ta không thể tách ra." Giọng điệu của Ưng Tư Lạc cực kỳ chắc chắn.
"Anh không ghét bỏ em sao? Em có rất nhiều khuyết điểm. . ." Chính bản thân cô thừa nhận.
"Người nào mà không có khuyết điểm, anh sẽ cố gắng để bao dung tất cả, mỗi đôi tình lữ đều phải trải qua thời kì cọ sát rồi hòa hợp, diễn đàn lê quý đôn, không phải sao? Ai mà không ầm ĩ rồi hòa, hòa rồi lại ầm ĩ, cuối cùng mới có thể thông cảm lẫn nhau." Của anh thái độ vô cùng chín chắn.
Cô nghe thấy đã cảm thấy thật hạnh phúc, "Nếu em là vợ chưa cưới của anh, em tuyệt đối sẽ không nỡ chết đi. . ."
"Cô ấy là một cô gái tốt, tất nhiên em cũng vậy. . . Em không cần hoài nghi, tình yêu của anh đối với em tuyệt đối không thua kém cô ấy." Anh xoa xoa đầu của cô, anh có thể bởi vì yêu cô mà xem nhẹ khuyết điểm nhỏ của cô, giống như mới vừa rồi chẳng biết tại sao lại chạy cho anh đuổi, anh cũng thừa nhận rồi.
"Trăm ngàn lần đừng để bụng lời nói vừa rồi của em! Em biết anh rất yêu em, em sẽ không nhắc tới cô ấy, cũng sẽ không nói bậy nữa được không." Cô đề nghị thật cẩn thận.
"Xem như em còn có một chút lương tâm." Anh nắm tay cô lên, một ngụm ăn hết Hamburger còn lại; hai người cười lên, cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng.
"Hiện tại có thể theo anh đi ăn cơm được chưa!" Anh hỏi.
"Có thể." Cô kéo cánh tay của anh, hai người song song đứng lên, rời khỏi cửa khách sạn.
Khi hai người cùng đi qua con đường quen thuộc, cô chợt nghĩ ra một chuyện hỏi anh: "Lễ hội hóa trang ba năm trước. . . Sau khi anh đưa em trở về này khách sạn, rồi chúng ta chia tay ở cửa, anh có quay đầu nhìn em không?"
"Không hề." Ưng Tư Lạc cười nhạt.
"Vì cái gì?" Cô cong đôi môi đáng yêu, ngửa đầu hỏi.
"Bởi vì. . . Anh đã nhớ em thật kỹ, vì sao còn muốn quay đầu nhìn nữa?"
Cô vui mừng hân hoan ôm cánh tay của anh."Kỳ thật hàng năm em đều muốn trở lại Venice tham gia lễ hội hóa trang, em ý nghĩ kỳ lạ, ngóng trông có thể tự mình trở lại sau đố…Không hẹn mà gặp anh."
Anh cười mỉm, lộ ra bí mật chưa bao giờ tiết lộ với ai cho cô."Lễ hội hóa trang hàng năm. . . Anh đều đến khách sạn này. . ."
Miệng nhỏ của cô bĩu lên, mắt to nheo lại, hỏi quanh co: "Anh đến làm gì hả? Với ai?"
"Tự đi một mình, anh chờ ở trong này. . . Xem có phải em trở lại hay không" .
Cô rất kinh ngạc, cảm động đến lòng nở hoa, hạnh phúc dán mặt ở trên cánh tay anh, anh để ý cô như thế, đáy lòng luôn luôn có cô, cô còn cần lời cầu hôn làm gì nữa, như vậy là đủ rồi.
Bọn họ bước chậm đến nhà hàng, cùng nhau ăn cơm thật tốt, có anh ở đây, bất kỳ món ăn gì cũng đều trở nên vô cùng tuyệt vời.
Sau khi ăn no, bọn họ đi thuyền nhỏ về nhà, ôm nhau hóng gió đêm, nghe người lái thuyền trên sông du dương hát tình ca, tâm tình rất vui vẻ.
Ban đêm, đến lúc Ưng Tư Lạc mở hội nghị trực tuyến(chat webcam) với phụ tá công ty ở phòng sách; Tề Vân Vân thấy anh bận rộn, thì yên lặng ở trong phòng xem tivi.
Cô ghé vào trên giường, lúc sắp sửa ngủ quên, bên ngoài phòng bỗng có người tới gõ cửa...
"Cốc, cốc."
Cô xuống giường đi tới cửa, cửa vừa mở đã thấy là Ưng Tiểu Kỳ, cô ấy ôm một đống chocolate qua, hỏi: "Đây là em mua, diễn đàn lê quý đôn, muốn vào trong phòng em hay không, chúng ta cùng ăn?"
"Được được! Tôi thích nhất chocolate đó" Tề Vân Vân rất sẵn lòng, cứ buồn bực mãi ở trong phòng, cô không quen một chút nào.
Hai cô gái định cùng đi tới phòng Ưng Tiểu Kỳ, trước lúc vào phòng, Tề Vân Vân không quên hỏi cô ấy: "Bên trong không có cái gì dọa người đang chờ tôi chứ?"
"Không có a, chị lớn, em đã hai mươi mốt tuổi rồi, làm sao còn có thể chơi những trò chơi trước kia chứ! Ưng Tiểu Kỳ mở cửa, bày ra phòng của cô ấy.
Tề Vân Vân nhìn thoáng qua, trong phòng là sạch sẽ ngăn nắp không tệ, nhưng cô phải nói trước: "Đừng gọi tôi là chị lớn, chúng ta bằng tuổi đó!"
Ưng Tiểu Kỳ "Oa" một tiếng."Thật sao! Xem ra vận may của anh hai cũng không tệ lắm, vớt được một cây cỏ non xinh đẹp! "Vậy tôi sẽ kêu tên của cô nhé, Vân Vân."
Tề Vân Vân thẳng thắn đồng ý, hai người vào phòng, ru rú ở trên ghế dài, vừa ăn chocolate vừa trò chuyện.
Ưng Tiểu Kỳ hỏi cô vấn đề cô ấy cảm thấy hứng thú nhất: "Vân Vân, \'Tình hình\' của cô với anh hai tới cùng là đã phát triển như thế nào rồi? Sao đột nhiên cô lại đến tìm anh ấy? "
"Chuyện này nói tới thì dài dòng lắm, phải nói từ Bàn Cổ khai thiên trở về..." Tề Vân Vân nở nụ cười ranh mãnh, một năm một mười nói hết toàn bộ...
Ưng Tiểu Kỳ nghe xong đập bàn ca ngợi; mà Tề Vân Vân cũng bất ngờ hỏi: "Đúng rồi, vì sao biệt danh của anh cô lại là hắc bá tước?"
"Cái này... Phải nói từ rất lâu rất lâu trước kia nói tới." Ưng Tiểu Kỳ hạ giọng, vẻ mặt thần bí, nhảy xuống ghế dựa, đi tới cửa, mở cửa nghiêng người xem xem bên ngoài có người hay không... Không có người, cô cẩn thận khóa cửa lại, nghiêng người quay trở lại, chui vào trên ghế dựa."Vân Vân, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô cũng đừng nói cho anh tôi nhé!"
"Sẽ không đâu, cô nói mau."
"Lúc tôi anh hai mươi tuổi, bởi vì khí chất tôn quý không tầm thường, ở trường học lại nổi tiếng, bị bạn bè anh ấy đặt biệt hiệu \'Bá tước\'. Về sau anh tôi tốt nghiệp đại học yêu đương với Trác Kha Nhi, hai người đính hôn, Trác Kha Nhi lại bắt đầu sinh bệnh, bị bệnh một đoạn thời gian rất dài sau đó qua đời, diễn đàn lê quý đôn, từ đó cả người anh tôi đều thay đổi, anh ấy từ chối quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, nhóm bạn bè anh ấy lúc đó bèn bỏ thêm một chữ \'Hắc\' vào trong biệt hiệu giúp anh ấy, vì thế anh ấy đã biến thành hắc bá tước đó.
"Nhưng tôi thấy, hiện tại của anh biệt danh này có thể bỏ đi chữ hắc rồi, các người đang yêu đương mà ~~ toàn bộ những điều này đều bởi vì cô mà biến thành khác biệt, tôi đợi sẵn làm cô em chồng rồi."
"Còn lâu nữa! Anh ấy còn chưa có cầu hôn tôi..." Tề Vân Vân chờ mong tới ngày đó, tuy không phải hiện tại, nhưng cô sẵn lòng chờ. Cô lại ăn một mảnh chocolate, hương vị trong ngọt mang chút đắng kia, tựa như mùi vị của tình yêu.
"Nhất định sẽ có!" Ưng Tiểu Kỳ bày ra vẻ mặt cô sớm đoán trước.
Tề Vân Vân tươi cười thay thế cho trả lời.
Các cô "Nhóm hội nghị nhỏ " tiến hành suốt đến một giờ sáng, hai người đều mệt mỏi, Tề Vân Vân mới trở lại phòng Ưng Tư Lạc.
Ở trên hành lang, cô gặp được Ưng Tư Lạc cũng vừa kết thúc hội nghị trực tuyến xong, anh rất tự nhiên vươn cánh tay ôm lấy cô cùng nhau trở về phòng.
"Hội nghị của anh mở thật lâu." Tề Vân Vân oán giận nho nhỏ.
"Chỉ là truyền đạt chút mệnh lệnh xuống phía chủ quản cấp dưới ở Đài Loan mà thôi." Giọng điệu Ưng Tư Lạc mang theo chút qua loa, không nói hoàn toàn nội dung cho cô, trên thực tế lần trước khi anh đi Đài Loan, đã chỉ thị sẽ thành lập chi nhánh công ty nhân viên chủ quản ở Đài Loan, muốn bọn họ đánh giá những công ty bảo hiểm chiếm lĩnh vùng Đài Loan, xem đâu là đối tượng hợp tác thuộc hàng lão luyện, có danh dự tốt đáng tin cậy.
Hôm nay bọn họ đề xuất rất nhiều ý kiến, nhất trí tán thành công ty bảo hiểm Tề Thị.
Vì thế anh ra lệnh, trước khi công ty chính thức kinh doanh phải làm ổn thỏa bảo hiểm vận tải đường thuỷ, vả lại quyết định giao toàn bộ bảo hiểm của tất cả chi nhánh công ty hải vận ngành vận tải đường thuỷ, ở Đài Loan đến các nơi trên thế giới cho công ty bảo hiểm Tề Thị thực hiện, cũng chỉ thị nhóm người chủ quản phải chuẩn bị tốt tư liệu, đợi anh trở về Đài Loan, sẽ tự mình bàn bạc với Tề Thị.
Anh tính toán nhân viên bảo hiểm bàn bạc tốt nhất chính là... Tề Vân Vân, mặc dù cô chưa hề đề cập qua muốn hợp đồng bảo hiểm của anh, nhưng vốn dĩ với thực lực của Tề Thị là đủ để tiếp nhận bảo hiểm của anh.
Anh giao toàn quyền tiến hành cho cô, coi như là "Lễ gặp mặt" cho cha vợ tương lai, tha thiết xin ông để cho Vân Vân xin về hưu sớm, anh thật lòng yêu cô, nhất định phải cưới cô.
“A...!” “Chỉ thị” lâu như vậy, chắc ngài cũng rất mệt mỏi rồi! Có muốn thiếp qua hầu hạ ngài hay không? Tước gia." Cô sử dụng ánh mắt dụ dỗ hớp hồn hỏi anh.
Anh tà tà liếc cô, nâng khóe môi lên, hôn cô một cái, khàn khàn nói: "Anh chờ."
Cô cười, luồn ra khỏi cái ôm của anh, chạy về phòng, anh cũng cười, đi nhanh đuổi theo; nhưng cửa vừa mở ra, cô lại biến mất. Anh thấp thoáng nhìn thấy có bóng mờ dưới cửa, xem ra cô đã trốn ở phía sau cửa rồi. . .
Anh bình tĩnh như thường đóng cửa lại, quay ngược người níu chặt lấy cô, nhanh đến mức không kịp trở tay, hôn lên miệng nhỏ bướng bỉnh của cô, tay cũng không có nhàn rỗi, từ từ cởi bỏ quần áo của cô, cởi ra toàn bộ vật cản; toàn thân cô nóng quá, giống như bốc cháy, bàn tay nhỏ cũng bận rộn tháo cúc áo của anh. . .
Hai người hôn nồng nhiệt suốt dọc đường lên đến trên giường, hai thân hình trần trụi lửa nóng đã trằn trọc gắt gao dựa sát vào nhau, da thịt mịn màng của cô bị lây nhiễm bởi sức nóng trên người anh; không ai mở miệng nói chuyện, anh mặc sức thăm dò, hôn khắp toàn thân cô, tuyết trắng non mềm, trái anh đào nhỏ, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cấm địa trơn bóng xinh đẹp; cô thẹn thùng cắn ngón tay rên rỉ, đắm chìm ở bên trong sự an ủi trời đất quay cuồng của anh.
Anh nắm chắc thời cơ lấy lửa nóng rắn chắc lấp đầy cô, khiến cô hòa hợp thành một thể với mình, nắm giữ khỏa mềm mại lay động trước ngực cô, hôn cô mạnh mẽ, từ từ xoay mình kéo dài giai đoạn chạy nước rút, dường như ở trong chỗ sâu mẫn cảm nhất có một dòng điện kích thích kì diệu không rõ ràng. . .
Hai tay cô nắm chặt gối đầu, tóc dài tán ra thành những gợn sóng gợi cảm, miệng nhỏ phát ra những tiếng yêu êm tai nhất trên đời, hoàn toàn thoải mái mở lòng, để cho anh tiến vào sâu trong lòng mình, tha thiết triền miên với anh. . .
Đêm Venice lãng mạn vì bọn họ mà trở nên ngọt ngào, dòng điện tê dại giữa hai người cháy rồi lại cháy, tình yêu càng ngây ngốc, càng điên cuồng, càng hoang dã, cũng càng thành thạo quen thuộc. . .
************
Một tháng đã vội vã trôi qua, ngày về của Tề Vân Vân đã đến, nhưng cô vẫn cảm thấy một tháng không đủ, cô rất muốn được nhìn thấy anh, được nghe anh nói cả đời. . .
Buổi sáng mười giờ, cô lưu luyến thu dọn hành lý, để Ưng Tư Lạc tiễn cô đến sân bay.
"Ngoan ngoãn ở Đài Loan chờ anh." Ưng Tư Lạc kéo hành lý của cô, nắm tay cô, theo cô đi đến cửa lối ra.
"Em sẽ chờ." Mắt cô nóng quá, mười ngón gắt gao đan xen với anh, thực sự không muốn buông ra.
Mắt thấy toàn bộ người xếp hàng phía trước cửa ra đều đã đi hết, cô không thể không buông tay, vừa buông tay, nước mắt lại giống như vòi nước bị hỏng khóa, dần dần hiện ra rồi lách tách lách tách hảy xuống.
Ưng Tư Lạc buông hành lý ra, thân mật ôm lấy cô, cầm tay cô, lặng lẽ lấy ra một cái nhẫn bạch kim nạm ngọc bích từ trong túi áo, đeo lên trên ngón áp úp của cô.
"Sẽ không phải đợi quá lâu đâu. . ." Chờ anh xử lý tốt công việc ở Châu Âu, và công ty chi nhánh Đài Loan chuẩn bị tư liệu bảo hiểm xong, anh sẽ nhanh chóng bay đến bên cạnh cô.
Tề Vân Vân kinh ngạc nhìn nhẫn ngọc óng ánh trong suốt."Đây là. . ."
"Ba tháng trước khi đi Trung Quốc, mẹ đã cho anh, muốn anh tặng cho cô gái mình vừa ý, với điều kiện tiên quyết là. . . Cô gái đó phải gả cho anh."
"Này xem như cầu hôn sao?"
"Ừ, gả cho anh được không?" Anh chọn thời gian ở ngay trước khi cô ra đến cửa nói, vẫn không cần để cho cô có cơ hội nói không.
"Được, nhưng mà. . . Cha em muốn em nhận công ty của ông ấy. . . Em có thể gả đi xa như vậy sao?"
"Đừng lo lắng, anh đã nghĩ xong phải nói chuyện với ông ấy như thế nào."
"Anh muốn nói như thế nào?" Hai mắt cô đẫm sương mù hỏi; đáng tiếc, âm thanh radio lại không ngừng thúc giục hành khách đăng ký. . .
"Chờ anh đi Đài Loan, chẳng phải sẽ biết rồi sao?" Anh đau lòng, thương tiếc lau nước mắt của cô đi, cúi đầu hôn cô, quan tâm an ủi cô."Chờ anh, nhớ ngoan ngoãn, đừng quấy phá."
"Em sẽ rất ngoan rất ngoan. . ." Cô đảm bảo với anh cô sẽ ngoan ngoãn.
"Đi đi! Đừng khóc giống như đứa trẻ."
"Không khóc." Cô cau cái mũi đỏ bừng, lau một mặt nước mắt xuống, diễn đàn lê quý đôn, cười cười nói: "Tạm biệt, ông xã."
Ánh mắt nóng bỏng của Ưng Tư Lạc nhìn kỹ cô: Trái tim siết lại, thương yêu không thôi, không nói gì lại ôm chặt cô."Em sẽ nhanh chóng được gặp lại anh thôi, bà xã."
Hai người ôm nhau rất lâu, nhưng mà thời gian lại không đợi người, cuối cùng cô vẫn phải ra cửa.
Anh chậm rãi buông cô ra, cô kiên quyết, bình thản đi đến trước mặt hải quan, sau khi thông qua cửa, cô quay đầu lại phất tay với anh, đáy lòng tràn đầy nước mắt lưu luyến, nhưng cô không để cho chúng chảy ra. . .
Ưng Tư Lạc nhìn theo cô, mãi cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy lẫn nhau nữa, anh vẫn đứng lặng ở đó, trái tim của anh đã trao cho cô, anh chắc chắn, lần sau cô trở lại, cô chính là vợ của anh, anh sẽ không bao giờ thả cô đi nữa.
************
Bảy ngày Tề Vân Vân ở tại Đài Loan, mới bảy ngày không gặp Ưng Tư Lạc mà cả người cô đã gầy đi, làm việc càng không có hiệu quả gì đáng nói, thường thường thấy cô nói điện thoại trong thời gian đi làm, âm thanh luôn luôn được ép rất thấp, giống đang nói cái gì đó rất bí mật, nói xong điện thoại lại vào toilet, sau khi xuất hiện thì hai mắt đỏ hồng.
Không ai biết chuyện gì xảy ra, yêu đương sao? Không có phát hiện một nửa kia.
Bị khách hàng mắng sao? Công ty cũng không có có nhận được điện thoại khiếu nại của ai.
Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Người nói điện thoại với cô không ngừng rốt cuộc lại là ai?
Thân là ông chủ Tề Vân Hải cũng phát hiện con gái mình kỳ lạ, thành tích của cô không chỉ ít ỏi, sau khi tan việc cũng đều nhốt mình ở trong phòng không thấy người; người ở nhà dốc lòng làm bà chủ Lợi Nhược Thủy cũng phát hiện con gái mình đã thay đổi rồi. . .
Buổi chiều, chị lớn Tề Hinh Hinh hiếm khi ở nhà không có lên đường, chị hai Tề San San cũng tan ca ở nhà, Lợi Nhược Thủy nấu một bàn thức ăn ngon, cả nhà chờ liên hoan, Tề Vân Vân lại trốn ở phòng, lấy lý do "con không đói bụng" từ chối xuống lầu ăn cơm.
Lợi Nhược Thủy tự mình đi lên lầu liếc trộm xem con gái mình đang làm gì, lại chỉ thấy cô không rời điện thoại trên tay, không biết đang lặng lẽ nói cười cùng với ai, âm thầm xuống lầu, nghĩ thầm,rằng con gái mình thật sự đã thay đổi rồi.
"Đứa con gái út này, tôi thật sự rất thất vọng với nó, nói đi giải sầu, lúc trở về cũng lại như cũ, thành