Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Chỉ Là Muốn Gặp Cô


trước sau

Charlie đã đi khuất, nhưng Đông Phương Tước vẫn đứng nhìn theo, hắn biết sắp tới sẽ không dễ dàng rồi. Y.S tổ chức, hắn không để vào mắt, nhưng tổng thống Stephen này thì khác, hắn phải tính toán cẩn thận hơn. Điều hắn bất ngờ, vẫn là Đinh Tiểu Lộ là cháu gái của tổng thống.

" Ông ta là đang đến nhờ giúp đỡ sao? Tôi lại thấy đó là thị uy cơ. Đang xem thường Lucifer này sao? Thật là nực cười."

" Lý Kiệt, sắp tới chắc sẽ có một cuộc chiến lớn rồi, tôi thật là mong chờ." Đông Phương Tước bỗng lên tiếng nói.

" Boss, anh vì cô ta mà muốn đối đầu với tổng thống sao? Dù gì ông ta cũng là...." Lý Kiệt mặt lo lắng hỏi hắn, chưa gì đã bị Đông Phương Tước cắt ngang lời nói.

" Tổng thống thì đã sao? Dù ông ta là tổng thống cũng chỉ là tổng thống ở nước A, còn ở đây tôi chính là vua." Đông Phương Tước nhếch môi cười ranh mãnh, giọng tràn đầy bá đạo cùng cường thế.

Mười bảy năm qua, che giấu mọi người, hắn đã thành lập ra một tổ chức, được huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt. Những người ở đó, đều do Đông Phương Tước cứu giúp, nên họ luôn mang lòng trung thành với hắn.

Đến nay, những người theo hắn đã lên đến một trăm ngàn người, cùng với vũ khí mà hắn chế tạo. Hiện tại tổng thống ở đây còn phải nể hắn năm phần, vậy hắn sẽ còn sợ Stephen sao?

" Boss, mạng của tôi và mọi người là do anh cứu, chúng tôi sống chết cũng sẽ theo anh. Sẽ luôn ủng hộ anh." Lý Kiệt đã hiểu ra nhiều điều, hắn nói.

Đông Phương Tước chính là không muốn bị ai uy hiếp, đánh vào tôn nghiêm của hắn, hắn có nguyên tắc của mình. Thứ hắn muốn, đừng ai mong cướp được, cũng đừng mong dòm ngó. Dù cho người đó, có là thượng đế đi chăng nữa, hắn cũng sẽ đấu tranh đến cùng.

" Cậu đến căn cứ Monster chuẩn bị đi, phải sắp xếp mọi thứ ở trạng thái sẵn sàng." Đông Phương Tước ra lệnh cho Lý Kiệt.

" Vâng, tôi sẽ đi ngay."

Lý Kiệt trả lời rồi đi thẳng ra ngoài, Đông Phương Tước lại đi đến quầy rượu. Rót một ly whisky, hắn chậm rãi thưởng thức, rượu đã gắn liền với cuộc sống của Đông Phương Tước. Thiếu rượu, cơ thể hắn sẽ khó chịu.

Charlie nhanh chóng đáp chuyên cơ trở về nước A, hắn đi nhanh vào phòng Stephen.

" Tôi đã trở về!"

" Thưa ngài, mẫu tóc đã có. Tôi đã đem nó đến bệnh viện xét nghiệm, nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả." Charlie nói.

" Cậu làm tốt lắm! Vậy thái độ của Lucifer như thế nào? Hắn có muốn trả con bé cho ta không?" Stephen mặt đã có nhiều nếp nhăn, ngước lên hỏi Charlie.

" Theo như tôi quan sát thì Lucifer không muốn thả người, tâm tư của hắn rất kín đáo. Ngoài mặt có vẻ rất là thân thiện, nhưng bên trong
thì không." Charlie ôn tồn trả lời.

Stephen tháo kính lão ra, ông ta đưa tay xoa huyệt thái dương, đối đầu vớiLucifer là chuyện khá mạo hiểm. Nước của họ, không giống như A quốc của ông ta, dù miệng lưỡi Stephen sắc bén, thì ông ấy cũng có chút e dè.

" Có kết quả xét nghiệm trước rồi tính, nếu con bé đích thực là cháu gái của ta, thì Lucifer dù không muốn cũng phải trả con bé lại cho ta." Stephen hít sâu rồi nói.

" Bằng mọi cách, phải mang nó về đây."

Đối với ông ấy, đây không còn là trách nhiệm của tổng thống nữa rồi, mà là trách nhiệm của một người ông đối với cháu mình. Stephen đã biết được Đinh Tiểu Lộ ở đó đã chịu những gì, người làm ông ngoại như ngài ấy, sao có thể chịu được. Dù chưa có kết quả xét nghiệm, nhưng ông ta tin chắc rằng, Đinh Tiểu Lộ là cháu gái của mình.

" Tôi sẽ cố gắng hết sức mình, thưa ngài." Charlie cung kính nói.

Dù mọi việc ở A quốc đang rối tinh rối mù, thì ông ấy cũng quan tâm đến cháu gái mình nhiều hơn.

...........

Đông Phương Tước đêm nay lại uống say rồi, hắn tửu lượng rất cao, nhưng để say đến thần hồn điên đảo, thì hắn đã uống hết bao nhiêu rượu đây? Hắn loạng choạng, lần mò trong bóng tối, từng bước từng bước đến phòng Đinh Tiểu Lộ.

Thấy cô đang ngủ ngon lành trên giường, hắn lê cơ thể nặng nề đi đến, hắn cúi người, mặt hắn áp sát vào mặt cô. Hơi thở nóng ấm, cùng mùi rượu nồng nặc của hắn là Đinh Tiểu Lộ khó chịu, cô mơ màng tỉnh dậy.

" Anh đang làm gì ở đây?" Đinh Tiểu Lộ chợt nhận ra là Đông Phương Tước, cô dùng sức đẩy hắn ra la lên.

" Chỉ là nhớ cô, muốn đến gặp cô, không được sao?" Đông Phương Tước bị đẩy ngã, hắn khó khăn đứng dậy, nhìn Đinh Tiểu Lộ nói.

" Trời ạ!" Đầu Đinh Tiểu Lộ chưa load kịp kêu lên, Đông Phương Tước tên ác quỷ này đang nói nhớ cô sao?

" Não anh bị úng sao? Đêm hôm đến đây nói nhăng nói cuội cái gì? Cút ra ngoài đi." Đinh Tiểu Lộ lấy lại bình tĩnh nói, mặt cô lạnh băng.

Đông Phương Tước bị mắng, lại thêm có chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong người, hắn tiến đến nắm cằm cô kéo lên.

" Tại sao cô cứ thích đi quá giới hạn cho phép của tôi vậy, Đinh Tiểu Lộ tôi đã nhẫn nhịn cô rất nhiều lần rồi." Đôi mắt hắn hẹp dài, nhìn cô mà trách móc.

Người ta nói, say rượu chính là lúc con người ta thật lòng nhất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện