Hắc Đạo Đại Ca Cởi Ra Đi Nào!

Đông Phương Tuyết Cầm Phát Điên


trước sau

Đường Minh dừng lại một chút, ông ta ra vẻ suy nghĩ, rồi tiếp tục chậm rãi nói.

" Đường gia nhà chúng tôi, có mối thù không đội trời chung với Đông Phương gia tộc nhà cậu, nói đúng hơn là mối thù với ông ngoại của cậu. Vậy nên, sau khi biết được chuyện đó, tôi cũng không thể tốt bụng mà nhắc nhở Đông Phương Tuyết Cầm."

Đường Minh nhìn Đông Phương Tước nói, ông ta thở dài lấy hơi.

" Tôi còn một chuyện rất hay muốn nói cho cậu nghe đây! Cậu nghĩ mẹ của mình thật sự ghét bỏ cậu sao?"

" Nếu bà ta không ghét bỏ tôi, thì ông sẽ cứu được tôi dưới đáy vực sâu lên!?" Đông Phương Tước nhếch môi tự giễu đáp lời.

" Không hề! Đông Phương Tước, bấy lâu nay cậu đã bị vắt mũi, chỉ là cậu không hề biết mà thôi. Đông Phương Tuyết Cầm là một người phụ nữ kiêu ngạo, nhưng bà ta cũng là một người mạnh mẽ. Người như vậy, có thể bị những lời đàm tiếu ngoài kia làm cho gục ngã sao? Sẽ dễ trở nên trầm cảm mất khống chế sao?"

" Người cậu nên hận, chính là Đông Phương Úc, ông ngoại của cậu đấy!" Đường Minh mặt không biểu cảm nói.

" Ý của ông là sao?" Đông Phương Tước khó hiểu nhìn ông ta hỏi.

" Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, Đông Phương Tuyết Cầm cũng như vậy! Nếu không phải bà ta cương quyết muốn giữ lại cái thai, thì cậu đã bị Đông Phương Úc gϊếŧ chết trong bụng mẹ rồi."

" Ông ta mới chính ác quỷ thứ thiệt! Sau nhiều lần ép buộc Đông Phương Tuyết Cầm phá thai bất thành, ông ta đành phải sử dụng cách khác mà thôi. Một trung tâm chế tạo thuốc độc mà ông ta đã đầu tư, họ có phát triển một loại thuốc, mà khi uống vào nó sẽ khiến hệ thần kinh bị biến đổi. Khiến não bộ người đó trở nên rối loạn và dễ bị kích động, và sau đó ông ta sẽ cho người đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ nó. Họ dùng những lời lẽ không hay về cậu, nói cho Đông Phương Tuyết Cầm nghe."

" Cậu có thấy đáng sợ không? Ông ta ác đến nổi mặc kệ cảnh báo từ người chịu trách nhiệm của phòng nghiên cứu, là loại thuốc đó sẽ có tác dụng phụ, bởi vì nó vẫn chưa hoàn thành. Không cần biết mẹ cậu sẽ sống chết thế nào, tàn nhẫn đem loại thuốc đó, cho mẹ cậu uống.

" Một người làm cha làm ông, mà lại nhẫn tâm hạ thủ độc ác với chính con cháu của mình. Ông ta đã dành ra mấy năm trời, chỉ với mục đích làm cho Đông Phương Tuyết Cầm tự tay gϊếŧ chết đứa con mình. Mà ông ta vẫn hay gọi nó là nghiệt chủng."

" Não bộ đã tổn thương, lại còn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nó khiến bà ta trở nên điên loạn, mất kiểm soát mà xuống tay với cậu. Mỗi khi nhìn thấy hình dáng của cậu, bà ta sẽ nhớ đến những thứ kinh tởm, mà bọn họ ngày ngày tiêm vào não bà ta. Cậu đi đến ngày hôm nay, là do ông ta ban tặng, chứ không phải người mẹ đáng thương của cậu làm điều đó."

" Ông đừng lừa gạt tôi! Điên
loạn gì chứ, bà ta vẫn còn biết cười đùa với những đứa trẻ khác mà. Chỉ vì không thích đứa con hoang như tôi, nên bà ấy mới làm như vậy." Đôi mắt hắn đỏ ngầu, mang mác chút đau thương, túm lấy cổ áo Đường Minh gầm nhẹ.

" Có thể nói, người cậu nhìn thấy lúc đó không phải là bà ta, ngay cả người đàn bà đến dinh thự của cậu một năm trước đều là giả. Theo nguồn tin mà người của tôi cài vào Đông Phương gia, thì Đông Phương Tuyết Cầm sau khi ra tay đẩy cậu xuống vực, đã trở nên điên hoàn toàn."

" Khi mẹ của cậu phát điên, thay vì đưa bà ta đến bệnh viện, thì ông ta đã đẩy bà ta đến một nơi hoang vắng. Để che lấp tội ác của mình, ông ta đã tìm một người có khuôn mặt gần giống mẹ cậu, mang đi trùng tu nhan sắc một chút, rồi để đó làm vật thế thân."

Đường Minh nói tới đây, ông ta lấy một mảnh giấy nhỏ, nhét vào tay của Đông Phương Tước.

" Nếu muốn biết có phải sự thật hay không? Cậu hãy đi tìm bà ấy đi, cho người điều tra một chút! Sau đó sẽ biết những gì tôi nói là đúng."

Đông Phương Tước nắm chặt mảnh giấy trong tay, cơ thể run rẩy.

" Nếu như ông dám lừa gạt tôi, thì cả ông và Mộc Hy Nhi đừng mơ tưởng thoát ra khỏi chỗ này."

Nói rồi hắn thon dài chân, bước nhanh ra ngoài, lên xe khởi động rồi chạy đi. Chiếc xe thể thao, lao nhanh vun vút trên đường, tâm trạng của hắn bây giờ rất bối rối. Hắn nửa tin, nửa không tin, nhưng hắn vẫn mong là những gì Đường Minh nói là sự thật.

Con đường đi đến đó rất xa lại gập ghềnh, xung quanh chỉ toàn cây cối rậm rạp, cả con đường dài như vậy, nhưng chỉ thưa thớt vài chiếc xe. Mất 3 giờ đông hồ, Đông Phương Tước mới tìm đến nơi. Trước mắt hắn là một trại tâm thần nhỏ cũ kỹ, hắn đứng bên ngoài hàng rào, đảo mắt nhìn vào bên trong tìm kiếm.

Ánh mắt hắn chợt dừng lại trước trước một thân ảnh gầy gò, đang ngồi thất thần trên ghế đá, tay mân mê vuốt ve con búp bê đã cũ mèm. Lâu lâu bà ta lại thì thầm gì đó, mà hắn không thể nghe được, khóe mắt hắn bỗng nhiên cay.

Hắn lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Diệp Vấn Thiên.

" Cậu điều tra mọi thứ về Đông Phương Tuyết Cầm cho tôi, cả Đông Phương Úc nữa. Tôi muốn tư liệu của hai người họ, phải có trên bàn làm việc vào ngày mai.

" Boss, tại sao anh muốn điều tra về bọn vậy? Chẳng phải nói là không muốn có bất cứ quan hệ nào với Đông Phương gia sao?" Diệp Vấn Thiên thắc mắc hỏi.

" Cậu đừng có hỏi nhiều, chỉ cần làm việc cho tôi thôi!" Đông Phương Tước lạnh lùng trả lời hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện