Tại căn cứ của Đông Phương Tước, hắn đang ngồi xổm bên ngoài ban công, thưởng thức hương vị chát đắng của từng giọt rượu. Quá nhiều chuyện xảy ra, khiến hắn cảm thấy bế tắc mệt mỏi. Gương mặt của hắn ảm đạm và hốc hác rất nhiều, những ngày qua chứng mất ngủ của hắn trở nên trầm trọng hơn. Nghĩ đến dáng vẻ điên dại Đông Phương Tuyết Cầm, hắn lại cảm thấy đau lòng.
Diệp Vấn Thiên đã giúp hắn điều tra ra mọi chuyện, đúng như những gì Đường Minh đã nói cho hắn. Đông Phương Úc mới là kẻ giật dây đằng sau mọi chuyện, ông ta không màng đến máu mủ ruột thịt, đánh mất lương tri làm chuyện bất nhân bất nghĩa.
Diệp Vấn Thiên bước chân thật nhẹ đi tới, hắn ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Tước, trên tay cũng cầm một chai rượu vang.
" Sếp, đã điều tra ra được lịch trình của Triệu Phong Hành! Hai ngày nữa hắn sẽ đến nước A, tôi đã cho chuẩn bị chuyên cơ rồi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành." Diệp Vấn Thiên uống một ngụm rượu, rồi hắn mới lên tiếng.
" Cậu làm việc lúc nào tôi cũng hài lòng cả! Còn chuyện làm ăn của chúng ta ở thành phố F thì sao, thuận lợi cả chứ." Đông Phương Tước hít sâu một hơi, rồi hỏi hắn ta.
" Chuyện đó thì anh cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi! Người của ta ở đó làm việc rất nhanh chóng và hiệu quả."
" Còn Đinh Tiểu Lộ, cô ấy thế nào?"
Đông Phương Tước như một thói quen hỏi về cô, Diệp Vấn Thiên cũng không lấy gì làm bất ngờ. Từ lúc Đinh Tiểu Lộ rời đi, thì mỗi đêm Đông Phương Tước đều hỏi thăm tình hình của cô.
" Đã xuất viện rồi, những ngày này tâm trạng cô ấy hình như rất tốt, lúc nào cũng thấy tươi cười. Còn Cao Tuấn vẫn chưa có gì bất thường cả, hằng ngày hắn chỉ dành thời gian chăm sóc cho Đinh Tiểu Lộ mà thôi." Diệp Vấn Thiên như mọi ngày trả lời.
" Ừm!" Đông Phương Tước gật đầu, rồi lại đưa ly rượu lên uống cạn.
" Sếp, nếu Triệu Phong Hành là cha ruột anh, anh sẽ làm gì tiếp theo?" Diệp Vấn Thiên buông chai rượu xuống, tò mò hỏi.
" Bắt ông ta chịu trách nhiệm với bà ấy, rồi sau đó dùng thế lực của ông ta, đưa Đông Phương Úc xuống địa ngục." Đông Phương Tước lạnh lùng trả lời, âm thanh mang đầy cừu hận. Tay hắn nắm chặt ly rượu, ánh mắt kiên định nghiêm túc với những gì mình nói.
" Ngày mai trước khi đi đến nước A, chúng ta đến trại tâm thần, đưa bà ấy về biệt thự bên sông. Rồi cho bác sĩ đến chữa bệnh cho bà ấy, cho thêm vài nữ hầu đến chăm sóc." Đông Phương Tước lên tiếng dặn dò.
" Tôi thấy chúng ta bây giờ cũng đủ năng lực xử Đông Phương Úc được cơ mà, cần gì phải nhờ đến Triệu Phong Hành!?" Diệp Vấn Thiên là con quỷ tò mò và thắc mắc.
" Không, Đông Phương Úc không dễ đối phó đâu, nếu không Đường Minh cũng chẳng cần lên kế hoạch mất nhiều năm như vậy. Ông ta không
hề tầm thường!" Đông Phương Tước trả lời thắc mắc của hắn.
" Cậu đi nghỉ ngơi đi! Tôi có chuyện cần làm!" Đông Phương Tước ngấm hơi men, hắn khó khăn đứng dậy nói.
" Vậy tôi về phòng đây!" Diệp Vấn Thiên cũng biết ý, hắn đứng lên đi ra ngoài.
Căn phòng rộng lớn còn một mình Đông Phương Tước, hắn khó chịu nhíu chặt mày lại, hắn nhớ hương thơm trên cơ thể Đinh Tiểu Lộ, mà không từ ngữ nào diễn tả được.
Không thể chịu đựng nổi, hắn với tay lấy chìa khóa xe, rồi đi thẳng ra ngoài. Đoạn đường từ căn cứ của hắn đến chỗ Đinh Tiểu Lộ cũng khá là xa, lúc hắn lái xe đến nhà cô cũng đã hơn 2 giờ sáng. Hắn ngồi trong xe rất lâu, cũng không biết đã hút bao nhiêu thuốc lá, dụi tắt điếu thuốc cuối cùng, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên.
Căn hộ của Đinh Tiểu Lộ ở tầng 5, đã tắt đèn từ lâu, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy được ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ. Đinh Tiểu Lộ lúc nãy khóc nhiều, nên đã chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi, cô lại quên luôn việc đóng cửa sổ.
Đông Phương Tước mở cửa ra, hắn bước xuống xe, đi đến gần vách tường, không chần chừ mà bám vào vách leo lên. Với một người như hắn, thì việc leo trèo như thế này không có gì khó cả, chỉ cần 20 phút hắn đã lên đến phòng của Đinh Tiểu Lộ. Cửa sổ không đóng, hắn dễ dàng vào phòng cô.
Đến gần giường ngủ, hắn đứng đó ngắm nhìn dáng vẻ của Đinh Tiểu Lộ một lúc, rồi không tự chủ mà leo lên giường nằm cạnh cô. Vì sợ làm cô giật mình thức giấc, nên mỗi động tác của hắn đều rất nhẹ nhàng, hắn cũng thở rất nhẹ.
Đinh Tiểu Lộ trong giấc mơ, cô cảm nhận một thứ gì đó rất quen thuộc, cô xoay người ôm lấy Đông Phương Tước, dựa sát cơ thể vào người hắn. Một cảm giác an toàn khiến cô ngủ rất ngon.
" Tiểu Lộ, anh rất nhớ em!" Đông Phương Tước nói rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái, giọng nói của hắn rất nhỏ.
Hắn không ngần ngại mà ôm cô chặt hơn, hương thơm trên người Đinh Tiểu Lộ lại như thần dược, đưa hắn vào giấc ngủ.
Buổi sáng 8 giờ, Đinh Tiểu Lộ thức dậy, cô nhìn sang bên cạnh như tìm ai đó. Nhưng không có bóng dáng ai cả, Đông Phương Tước đã rời đi từ sớm, hắn sợ cô phát hiện sẽ nổi giận.
" Thật kỳ lạ!" Đinh Tiểu Lộ chau mày nói, bởi vì tối qua cô cảm nhận được, có người đã ôm cô ngủ suốt một đêm.