Tuyết Kì ngồi chống cằm, ánh mắt tựa hồ đang nghĩ cái gì đó mà nhìn Tư Hàn đến mê mẩn.
Tư Hàn vẻ mặt nghiêm nghị, lãnh khốc, đôi lông mày chau lại lật từng trang giấy tờ gì đó mà Tuyết Kì liếc đến đều không hiểu.
Hiện tại hai người đang ngồi ở trong một căn phòng cách âm của nhà kho, nơi được coi là căn cứ bí mật của Hắc Long Bang.
Tư Hàn khi làm việc luôn trong trạng thái cực kì nghiêm túc, nhưng việc từ nãy đến giờ có người ngồi nhìn anh chằm chằm như vậy thật khiến anh có chút không thoải mái, huống chi người đó còn là cô.
Tư Hàn muốn tập trung cũng không thể nào tập trung được.
Anh đặt tập giấy tờ kia xuống, liếc mắt nhìn sang cô.
Tuyết Kì còn đang thất thần nhìn anh đột nhiên lại thấy anh dừng lại, đột ngột mà nhìn đến cô thì như bị bắt quả tang làm chuyện xấu gì vậy.
Cô liền thu lại diễm ý, gò má tảng lên chút hồng đỏ của sự xấu hổ.
Tư Hàn thấy cô tay chân luống cuống thì không khỏi buồn cười mà muốn trêu chọc cô:
- Anh đẹp như vậy sao?
Tuyết Kì bị câu hỏi của anh làm cho ngây cả người.
- Hử?
Tư Hàn lại nhắc lại ý tứ của mình với cô một lần nữa:
- Anh đẹp như vậy sao? Nên em mới nhìn anh chằm chằm như vậy?
Tuyết Kì bị nói trúng tim đen liền giả vờ tỏ ra bình tĩnh trước mặt anh nhưng vẫn không sao giấu nổi vẻ cuống quýt của mình lúc này.
- Được rồi.
Em thừa nhận là anh rất đẹp trai.
Tư Hàn thấy cô thản nhiên trả lời mình thì trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng anh lại vẫn muốn đùa cợt cô thêm một chút.
Anh theo đó cúi thấp đầu xuống, để mặt anh gần sát mặt cô, thì thào nói khẽ:
- Vậy...giữa anh và Lăng Trạch Thiên kia ai đẹp trai hơn?
Tuyết Kì nghe anh hỏi vậy thì nhăn mặt, khó chịu.
Tư Hàn thấy cô như vậy thì tưởng rằng cô là còn nhớ đến hắn ta, thoáng chốc nét mặt anh lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng cô lại khẽ lên tiếng khiến cho anh dập tắt cái suy nghĩ đó:
- Sao anh lại tự dưng nhắc đến anh ta chứ.
Cái tên khốn đó sao có thể so ra với anh được.
Anh ta...
- Anh ta như nào?
Tư Hàn mở miệng, giọng điệu yêu nghiệt như mang theo một tầng dụ hoặc nhìn cô.
Tuyết Kì như bị anh dụ dỗ, trong vô thức nói ra những lời trong lòng:
- Tên đó chính là..là tra nam, cặn bã, đàn ông tồi.
Còn anh đối với em chính là người quan trọng không thể thay thế.
Tư Hàn bị những lời này của Tuyết Kì làm cho sững người, trái tim anh khẽ rung lên từng nhịp.
Cũng chỉ có người con gái trước mặt này mới khiến cho anh có cảm giác loạn nhịp, rơi vào trạng thái bất ổn đến như vậy.
Tư Hàn khóe môi nhếch lên, giờ khắc này anh ở trước mặt cô không cần giấu đi cảm xúc thật của bản thân mình.
Anh trầm giọng nói khẽ:
- Tuyết Kì, em có biết miệng lưỡi của em rất ngọt không!
Vừa dứt lời, anh liền không để cô kịp phản ứng lại mà cúi xuống hôn lên cánh môi mềm mỏng quyến rũ kia.
Đúng lúc hai người đang say sưa tận hưởng thì cánh cửa từ bên ngoài khẽ mở ra.
Trần Hạo từ ngoài đi vào toàn bộ cảnh tình đẹp bên trong đều thu hết vào tầm mắt.
Bảo một người đã độc thân suốt mấy năm trời như anh ta sao có thể chịu nổi màn cẩu lương này.
Trần Hạo cả khuôn mặt đều trở nên ngượng ngùng, rối rắm.
Tư Hàn thấy anh ta đi vào thì đành luyến tiếc buông cô ra khỏi người mình, còn không quên vứt cho Trần Hạo một ánh mắt nguy hiểm đầy sát khí.
Trần Hạo giờ khắc này rùng mình tới độ chỉ muốn tìm hố chui lọt xuống mà thôi.
Lão đại của hắn tại sao lại đáng sợ đến như vậy cơ chứ!
Anh ta thầm cầu nguyện cho bản thân, không nói một lời liền ngay lập tức quay người ra hướng cửa, miệng lắp bắp:
- Lão đại...chị dâu.
Hai người cứ..cứ tiếp tục.
Em đi ra ngoài trước.
Tuyết Kì lại bị lời này của anh ta làm cho có chút mất tự nhiên, ngại ngùng đứng dậy.
Tư Hàn đang lúc Trần Hạo định rời khỏi phòng liền gọi anh ta lại:
- Đứng lại.
Có chuyện gì muốn nói?
Trần Hạo giờ mới nhớ ra là có chuyện quan trọng cần nói.
Vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng mờ ám giữa hai người, nhất thời liền quên luôn chuyện chính.
Anh ta lập tức quay người lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Lão đại, em có chuyện quan trọng muốn nói.
Là chuyện cơ mật của bang chúng ta.
Tư Hàn thản nhiên ngồi xuống ghế sofa trong bộ dáng lười nhác, điềm tĩnh nói:
- Nói đi.
Là chuyện gì?
Trần Hạo vừa