Bên phía Tư Hàn, anh sau khi mang theo một đám đàn em đi theo liền phát hiện vị trí của cô là một căn biệt thự của Lăng gia ở ngoại ô thành phố.
Trùng hợp thay đó lại là bãi biển mà lần trước anh đưa cô tới.
Sau khi biết chính xác tung tích của cô, anh điều động người lái xe lao nhanh đến.
Khi anh vừa đến bãi biển, lại cho người chia nhau ra tìm căn biệt thự đó.
Vì ở gần khu vực này có xây rất nhiều khu biệt thự.
Trần Hạo đi bên cạnh lão đại nhà mình, anh ta nhanh chóng quay sang hỏi:
- Lão đại, chỗ này nhiều nhà quá, chúng ta...
- Bật định vị trên điện thoại lên.
Nghe được giọng nói lãnh khốc đến đáng sợ của Tư Hàn, Trần Hạo ngậm miệng mà làm theo.
Quả nhiên tín hiệu vẫn còn, hiện ra chính xác chỗ của Tuyết Kì.
- Đi.
Tư Hàn vẻ mặt thâm trầm ra lệnh.
Lúc này tình cảnh của Tuyết Kì vô cùng khó nói.
Cô vừa mới thoát được một màn của Lăng Trạch Thiên.
Nhưng hiện tại lại không có cách nào có thể ra mở cửa.
Cánh cửa đang ở ngay trước mắt cô, chỉ một chút nữa thôi là cô có thể chạm tay tới.
Nhưng cô lại không còn đủ sức, tay chân đều bị xích lại khiến cho cô vô cùng khổ sở mà di chuyển.
Hơi thở của cô bắt đầu yếu dần mà ngã nhào ra đất.
Có lẽ là cô đã kiệt sức rồi, không còn đủ sức để đứng dậy nổi.
Mà khi này, Lăng Trạch Thiên đã kịp định thần lại, anh ta nhanh chóng đi xuống tầng.
Nhìn thấy cô nằm trên đất khốn khổ, anh ta liền từ từ bước xuống, cười một cách điên dại:
- Haha....Em xem, tôi đã nói rồi.
Muốn thoát khỏi tôi ư? Chạy đi..chạy nữa đi.
Haha...Tôi xem em còn chạy được nữa không!
Hắn ta chậm rãi đi đến chỗ cô, quỳ sạp xuống, nâng mặt cô lên hạ giọng nói:
- Ngay từ đầu chịu ngoan ngoãn có phải tốt không, lại muốn chịu khổ, đây là em chọn đó...Đừng trách tôi...
Tuyết Kì ánh mắt kiên định, căm hận trừng mắt nhìn hắn.
Cô cố nhổ ra tia bọt nước rồi nói:
- Phì! Loại người như anh thật không bằng một con chó.
Đồ đàn ông thối!
Cô lại một lần nữa chọc tức hắn, hắn cũng không quan tâm nữa mà như người mất trí, cười tà mị nói:
- Hừ! Để xem em còn có thể chửi tôi nữa không.
Anh ta điên khùng cúi xuống bắt đầu hôn lên mặt cô rồi đến cổ cô.
Tuyết Kì ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn hắn, cô cố gặng sắc cắn vào vành tai hắn khiến hắn đau đớn mà kêu lên.
Tư Hàn cũng cùng lúc tìm được đến chỗ này.
Anh nhìn vào cánh cửa lớn trước mặt, ánh mắt đầy sát khí ra lệnh cho đám đàn em phía sau lưng:
- Phá cửa cho tôi!
Lăng Trạch Thiên như một kẻ dại, nhìn đến nữ nhân đang trừng mắt nhìn hắn, hắn đen mặt mà không kiên nhẫn được, giơ tay tát cho cô một cái.
Tuyết Kì tuy vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng lúc này cô sớm đã có chút sợ hãi trong lòng.
Cô đây là sắp bị tên điên loạn này ăn rồi.
Tuyết Kì ánh mắt bắt đầu lờ mờ.
Trong vô thức cô liền nhớ đến anh.
" Tư Hàn...Tư Hàn...sao anh còn chưa tới..".
Ngay khi Lăng Trạch Thiên chuẩn bị cúi xuống hôn cô, cánh cửa gỗ từ bên ngoài liền bị ai đó phá sập.
Một người đàn ông dáng vẻ tiêu sái, cao ráo, tiết khí bước vào bên trong.
Nhưng cả người anh lại tảng ra một tầng u ám lãnh lẽo khiến người xung quanh đều run sợ.
Tư Hàn thẳng hướng bước vào, đập ngay vào mắt anh lúc này là cảnh tượng kinh hoàng.
Cô đang nằm ngửa ra đất, cả người cô hơi run lên, dường như có thể thấy cô đã kiệt quệ đi.
Cả người cô từ chân đến tay đều bị còng sắt khóa chặt.
Tư Hàn nhìn cô như vậy đến đau lòng.
Anh lại nhìn đến kẻ đã gây ra chuyện này.
Lăng Trạch Thiên lúc này bị sự xuất hiện đột ngột của Tư Hàn làm cho sửng sốt, anh ta ngã ngửa ra đằng sau.
Khi anh ta còn chưa kịp định thần mọi chuyện thì đã bị Tư Hàn bất ngờ đi đến đạp cho một phát vào bụng.
Tư Hàn giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cao giọng quát lên với Trần Hạo đang đứng đằng sau:
- Giải quyết tên này cho tôi!
Ngay đến Trần Hạo cũng bị giọng điệu này của lão đại nhà mình làm cho kinh hãi.
Lăng Trạch Thiên bị một đám người từ từ xử lí.
Tư Hàn từ từ bước đến chỗ cô gái nhỏ đang nằm trên đất