Tuyết Kì ngồi nghe một bên mà sửng sốt không thôi.
Đây là cái tình tiết gì vậy? Trong cốt truyện không hề đề cập đến thân phận thực sự của Tư Hàn.
Lẽ nào đây chính là câu chuyện thiếu gia thất lạc trở về gia tộc sao!
Thật khó tin mà!
Cơ hồ chuyện này vẫn cần phải làm rõ, tạm thời bọn cô cần phải nghe hết những lời của ông quản gia này đã.
Tư Hàn vẻ mặt thâm trầm, nhăn mi ngồi khoanh tay vắt chéo chân, anh quan sát ông quản gia mà không hề nói điều gì.
Quản gia Mặc gia kia đưa ra một tờ giấy trước mặt hai người.
Tuyết Kì nhanh tay cầm lên xem, là giấy xác nhận ADN quan hệ huyết thống giữa Tư Hàn và ông Mặc.
Kết quả xác nhận là 99% khiến cho Tuyết Kì trợn tròn mắt kinh ngạc.
- Năm đó, sau khi nhị phu nhân bước vào Mặc gia, Mặc gia chủ liền giao lại quyền quản lí Mặc gia cho bà ta sau đó ông ra nước ngoài bàn mối làm ăn lớn.
Ông quản gia vừa nói vẻ mặt lại giống như đang hồi tưởng lại.
- Trong lúc ông ấy không có ở nhà, bà ta đã ra lệnh cho tôi phải vứt cậu đi càng xa càng tốt.
Vốn dĩ bà ta muốn tôi đem cậu đưa đến châu Phi mặc cho cậu tự sinh tự diệt.
Chỉ là...dù gì cậu cũng máu mủ của Mặc gia, tôi không thể làm như thế, cho nên tôi đã tìm cách giấu bà ta đưa cậu về nước rồi cho cậu vào một cô nhi viện.
Tư Hàn bị những lời nói của quản gia làm cho sững người, tròng mắt vô hồn rơi vào thất thần.
Nếu những gì ông ta nói là sự thật thì anh không phải là một đứa trẻ mồ côi, anh cũng có gia đình, nhưng cái gia đình đó đối với anh lại chẳng giống gia đình một chút nào.
Thà rằng anh cứ mãi không hề biết về thân thế của mình cũng sẽ không muốn có một gia đình đầy rẫy những cạm bẫy mưu cơ như vậy.
Tuyết Kì nghe đến câu chuyện về thân thế của anh trái tim cô bỗng đau nhói.
Thì ra anh đã từng phải chịu nhiều tủi nhục đến như vậy.
Sinh ra trong một gia đình hào môn thế gia nhưng lại bị vứt bỏ ngay từ khi còn nhỏ.
Đây được gọi là số vận gì chứ!
Tuyết Kì khẽ nhìn sang anh, cảm thấy anh bất ổn thì nắm lấy tay anh mà trấn an.
- Nói đi, mục đích ông tới đây để làm gì?
Tư Hàn không nhanh không chậm bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt ông quản gia mà hỏi.
Quản gia đã từng điều tra qua Tư Hàn, ông ta biết anh là một người làm việc rất cẩn trọng, tầm nhìn cũng rất chuẩn, không lí nào lại không nhìn ra được vấn đề.
Ông ta khẽ bật cười, quay sang giọng khàn khàn lên tiếng:
- Thật ra tôi về nước trước bọn họ mấy ngày là để tìm tung tích của cậu, biết cậu được Triệu gia nhận nuôi tôi cũng có chút sửng sốt.
Chắc cậu không biết, hiện nay tình hình của Mặc thị rất hỗn loạn.
Ông Mặc đang bị tật không thể đi lại được, cả Mặc thị bây giờ đang ráo riết tìm người lên thay vị trí chủ tịch.
Mà nhị phu nhân bà ta nhân cơ hội này muốn đưa con trai bà ta lên làm chủ tịch.
- Chính vì vậy mà ông muốn tôi trở về đó giành lại chức vị chủ tịch này?
Tư Hàn nhướn mày không nhịn được ông ta nói dài dòng mà lên tiếng đi thẳng vào vấn đề chính.
Quản gia cười gượng như bị nhìn thấu tâm tư.
- Có thể nói là như vậy.
Tư Hàn sớm đã đoán ra người này đến tìm mình, còn nói cho anh nhiều chuyện như vậy hẳn là phải có mục đích gì đó.
Thế nhưng ông ta lại muốn anh quay về Mặc thị cùng tranh vị với mẹ con hai người chưa biết mặt mũi kia, anh lại không hề cảm thấy hứng thú.
- Nếu tôi nói không thì sao.
Tư Hàn thẳng thừng từ chối ông ta.
Quản gia cũng không mấy làm lạ, ông biết hiện tại cuộc sống của anh đang rất tốt, là tổng tài của một Triệu thị tầm cỡ, lại có người anh yêu bên cạnh hẳn là anh không muốn dấn thân vào nơi thị phi này.
Ông cũng chỉ cười khổ mà lắc đầu.
- Cậu chủ, tôi cũng chỉ mong cậu có thể về giúp Mặc thị, còn là giúp ngài Mặc, ngài ấy dù gì cũng là cha ruột của cậu.
- Cha?
Tư Hàn cau mày, xúc động.
Trong lòng anh như có lửa giận đùng đùng đang bùng lên.
Khuôn mặt trầm lặng sớm đã tỏa ra một tầng u ám đến đáng sợ.
Anh tức giận lớn tiếng chất vấn.
- Ông nói ông ta là cha tôi, vậy tại sao lại trơ mắt nhìn tôi bị bà vợ kế kia lén lút vứt tôi đi, tại sao ông ta sau khi biết tôi mất tích không cho người đi tìm tôi...ông ta có thực sự coi tôi là con không!
Tư Hàn kích động đến mức hất tung tệp hồ sơ trên mặt bàn rơi tung tóe xuống đất.
Anh vừa nói vừa thở hồng hộc chứng tỏ anh đang rất