Sau khi bàn tính với ông bà Triệu về chuyện kết hôn của hai người xong, Tư Hàn liền lái xe chở cô về căn cứ Hắc Long Bang của mình.
Thời gian này có quá nhiều chuyện liên tiếp xảy đến khiến cho hai người cũng không có thời gian ngó ngàng đến anh em trong Bang.
Tuyết Kì vừa mới tay trong tay cùng anh bước vào bên trong liền bị những tiếng la hét inh ỏi làm cho giật béng mình.
- Teng..teng...
Tiếng pháo hoa tung tóe rải khắp căn phòng.
Vẻ mặt mấy tên đàn em trong bang ai nấy đều giống như vừa mới nghe được chuyện vui gì mà nhảy dựng lên vì phấn khích.
- Lão đại, chị dâu, chào mừng hai người trở lại.
Lão đại, bọn em vừa mới nghe được tin trên ti vi, là thật sao? Anh thật sự là đại thiếu gia nhà họ Mặc?
Trần Hạo hiện tại đang rất hiếu kì, cậu ta sốt sắng mà tiến lên kích động mở miệng hỏi liên tục.
Tư Hàn trước thái độ ngỡ ngàng của mấy anh em thì không quá tỏ ra hứng thú.
Anh chỉ nhàn nhạt mà thờ ơ đáp lại một câu.
- Ừm.
Nghe được câu trả lời của anh, cả đám bọn ai nấy đều mở to hai mắt mà như phát sáng lên vì ngưỡng mộ lão đại của bọn họ.
Trần Hạo là người sùng bái Tư Hàn nhất trong đám này.
Ngày trước được anh thu nhận về cậu ta đã vô cùng kính nể anh vì độ ngầu khét của anh.
Bây giờ lại biết anh còn có gia thế khủng như vậy thực sự khiến cho Trần Hạo cậu ta hoàn toàn trở thành một fan cuồng của anh rồi.
Tuyết Kì nhìn điệu bộ tôn sùng của đám người trước mặt này với Tư Hàn hệt như tôn sùng thần linh vậy, nhất thời cô không nhịn được mà cười thành tiếng, còn không quên ghé sát tai thì thầm mà trêu chọc anh.
- Tư Hàn, anh xem giờ anh trở thành thần tượng của bọn họ thật rồi...
Tư Hàn dùng ánh mắt cưng chiều mà nhéo nhẹ cánh mũi cô, dịu dàng mà nói:
- Em cũng muốn hùa theo bọn họ sao.
Tuyết Kì thản nhiên nhún vai, vẻ mặt ngây thơ tỏ ra vô tội.
- Đâu có.
Tư Hàn giống như nhớ ra chuyện gì, giọng nói nhẹ nhàng lại một lần nữa cất lên.
- Lát nữa đi với anh đến một nơi.
- Là nơi nào vậy?
Tuyết Kì thắc mắc mà bày ra vẻ mặt ngờ ngợ nhìn anh.
Chỉ thấy Tư Hàn xoa đầu cô, mỉm cười khẽ trả lời:
- Đến rồi biết.
Đám đàn em còn đang reo hò vui mừng nghe đến Tư Hàn nói muốn rời đi thì không cam lòng.
Trần Hạo bày ra vẻ mặt ủy khuất thay mặt anh em mà lên tiếng:
- Lão đại, anh vừa đến không thể cùng chị dâu ở lại ăn cơm sao?
Tư Hàn mặc kệ đám người vẻ mặt buồn bã chán đời kia, trực tiếp vứt cho Trần Hạo một cái thẻ đen, giọng nói còn bá đạo mà lên tiếng:
- Lát nữa dẫn anh em đi ăn.
Cả đám vừa rồi còn buồn chán, sầu não thì giờ nghe thấy anh nói vậy thì ai nấy đều vui vẻ không thôi.
Lão đại của bọn họ là nhất.
Lão đại muôn năm!
Còn Tư Hàn thì sau khi dắt cô rời đi thì lại đưa cô đến một nơi rất đỗi xa lạ, có thể đối với cô thì là như vậy.
Một tòa biệt thự rất lớn nhìn từ bên ngoài vào cũng đủ thấy điều đó.
Với màu sơn trắng nhưng lại trông vô cùng sang trọng, còn pha vào đó phong cách cổ kính thật sự rất đẹp.
Tuyết Kì vừa nhìn vào lại vô cùng thích thiết kế căn biệt thự này.
Không quá xa hoa nhưng lại rất khang trang.
Cùng Tư Hàn bước vào biệt thự Mặc gia, Tuyết Kì không khỏi có chút thấp thỏm, bồn chồn.
Dù gì thì đây cũng xem như gặp mặt ra mắt người lớn, ông Mặc lại là bố ruột của Tư Hàn, liệu ông có phải là người nghiêm khắc như trong tưởng tượng của cô không nữa.
Gác lại sự lo âu của mình, Tuyết Kì được Tư Hàn nhẹ nhàng nắm tay, trấn an cô khiến cho trong lòng cô phần nào giảm bớt đi sự căng thẳng hiện tại của mình.
- Lát nữa gặp cứ tự nhiên, không cần sợ gì hết.
Tư Hàn mỉm cười nheo mắt, dịu dàng mà nhắc nhở cô.
Tuyết Kì tự nhủ trong lòng, ai bảo cô sẽ sợ cơ chứ, chỉ là một buổi gặp mặt người lớn thôi mà.
Nhưng hiện thực đã chứng minh cô đã sai rồi.
Ngồi xuống chiếc bàn lớn đối diện là ông Mặc đang ngồi nhìn cô, Tuyết Kì có cảm giác mất tự nhiên đến độ không dám thở thành tiếng.
Tư Hàn hiếm khi mới được nhìn thấy bộ dạng khép nép đến ngượng ngùng của cô thì không khỏi thấy có chút mắc cười.
Xem ra cô có vẻ rất coi trọng trưởng bối của anh.
Chỉ là cô như vậy lại khiến anh không đành lòng mà thôi.
Ông Mặc vừa mới bước xuống nhà, ngồi xuống ghế đã bắt gặp ánh mắt dao động của Tư Hàn chỉ chăm chú nhìn đến biểu cảm của nữ nhân bên cạnh thì dường như hiểu ra điều gì.
Ông lại nhìn sang thấy cô vẻ mặt có chút không được tự nhiên khi đối mặt với ông.
Xem ra đây chắc hẳn là người phụ nữ mà con trai ông đã chọn.
- Chào ông Mặc.
Con là..Triệu Tuyết Kì.
Tuyết Kì cười gượng nhìn đến ông Mặc mà thấp giọng chào hỏi.
Lại thấy Tư Hàn tỏ ra dáng vẻ lười biếng khi nhìn thấy ông, dường như anh không có ý định lên tiếng, Tuyết Kì liền đưa ngón tay mềm mại của mình được giấu ở dưới bàn mà nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tư Hàn tỏ ý nhắc nhở anh.
Tư Hàn dù không tình nguyện cho lắm nhưng bị cô thúc giục nên đành phải quay sang nhìn ông Mặc mà mở miệng.
- Chào.
Ông Mặc cũng nhận thấy thái độ không tốt của anh với mình thì trong lòng thoáng chút đượm buồn.
Nào ngờ được khi ông nhìn ra là cô khẽ nhắc nhở thì đứa con trai này lại vô cùng nghe lời.
Tuy thái độ không được thân thiết cho lắm nhưng anh cũng đã mở miệng chào một câu.
Như vậy đã là rất tốt rồi!
- Chắc hẳn là thiên kim nhà họ Triệu mà quản gia nhắc đến.
Cháu không cần khách sáo, cứ gọi ta là bác Mặc được rồi.
Ông Mặc ngồi trên chiếc xe lăn, vẻ mặt dịu mát, cười một cách thoải mái mà nói với cô.
Giờ nhìn lại Tuyết Kì mới cảm thấy ông Mặc cũng không quá là hà khắc như dáng vẻ bên ngoài.
Ngược lại ông lại khá là dễ tính, phóng khoáng.
- Vâng.
Tuyết Kì vui vẻ đáp lại lời ông.
Đoạn Tư Hàn nhìn sang ông Mặc, thái độ có chút lạnh nhạt mà xa cách lên tiếng:
- Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đến là muốn thông báo cô ấy là người phụ nữ của tôi mà thôi.
Ông Mặc khá là bất ngờ khi nghe anh nói như vậy.
Sáng sớm nay ông đã thông báo cho quản gia bảo ông ấy gọi Tư Hàn về nói muốn anh đưa cô đến cùng.
Một là muốn biết thêm vài chuyện lúc nhỏ của anh từ cô, hai là muốn nhìn xem người phụ nữ như nào lại được