Cuộc gặp mặt giữa hai nhà Triệu- Lăng kết thúc trong không khí không được tốt lắm.
Nhà họ Lăng mang theo vẻ mặt thất vọng cùng tiếc nuối mà ra về.
Đợi cho Lăng gia rời đi, ba mẹ Triệu mới kéo Tuyết Kì vào hỏi chuyện.
- Kì Kì! Tại sao con lại từ chối hôn sự này? Chẳng phải con rất thích thằng nhóc họ Lăng đó sao.
Mẹ Triệu vẻ mặt hối hả không bình tĩnh được mà cầm tay cô.
Ba Triệu thở dài một hơi sau đó mới nói xen vào:
- Lần này thật không ngờ nhà họ Lăng lại chủ động đến bàn về chuyện hôn sự.
Chỉ đáng tiếc là không thể thực hiện.
Nhưng nếu Tuyết Kì đã có quyết định của nó thì chúng ta cũng nên tôn trọng nó.
Tư Hàn ngồi vắt chân ở một bên, lãnh đạm, im lặng nhìn bọn họ nói chuyện.
Tuyết Kì nhìn ba mẹ Triệu, ánh mắt thương tâm cùng giọng điệu nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Ba, mẹ, trước đây đúng thực là con có thích Lăng Trạch Thiên, nhưng con biết dưa chín ép thì không thể ngọt được.
Lăng Trạch Thiên đó nếu đã không thích con, con cũng không muốn cố chấp nữa.
Tình cảm vốn dĩ không thể miễn cưỡng.
Vậy nên..mong mọi người có thể hiểu cho con.
Ông bà Triệu mang theo tâm trạng không mấy tốt trở về phòng mình.
Nhất là bà Triệu, bà vốn dĩ rất vui mừng khi biết nhà họ Lăng đến bàn hôn sự với Tuyết Kì, bà lại không nghĩ đến cô thế mà lại từ chối, đích thực bà cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nếu Tuyết Kì có thể trở thành phu nhân Lăng gia vậy sau này địa vị trong giới sẽ được vững chắc hơn, bà cũng không phải lo lắng nhiều.
Đợi sau khi bọn họ đã đi hết, phòng khách chỉ còn lại hai người, Tư Hàn vẻ mặt lạnh tanh không nói lời nào liền trực tiếp kéo tay cô đi ra sau vườn của biệt thự.
Tuyết Kì mang theo vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn để anh kéo đi.
Đoạn dừng lại ở một góc cây lớn, anh mới từ từ buông tay cô ra, xoay người lại nhìn cô bằng ánh mắt nặng trĩu nói:
- Em...thực sự đã buông bỏ Lăng Trạch Thiên.
Hay em chỉ đang giả vờ trước mặt mọi người?
Tuyết Kì nhìn anh đến ngẩn người, không hiểu ngụ ý trong câu nói của anh, giọng nói khó hiểu lên tiếng:
- Anh nói vậy là có ý gì?
Vẻ mặt Tư Hàn trở nên thống khổ nhìn cô.
- Em sao lại có thể dễ dàng buông bỏ anh ta như vậy, người mà em thích ba năm trời.
Phải chăng là em đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với anh ta.
Càng nói bàn tay Tư Hàn càng siết chặt, móng tay anh sớm đã cắm sâu vào da thịt nhưng anh không để ý.
Lúc này anh chỉ muốn biết trong đầu cô đang nghĩ gì.
Tuyết Kì thầm than trách trong lòng.
" Mấy đám người này nghĩ cái gì vậy? Tên Lăng Trạch Thiên kia đã đành, đến cả Tư Hàn cũng nghĩ mình đang bày trò sao."
Cô mấp máy môi mở miệng nói:
- Anh...Tư Hàn, trước đây đúng là em có thích anh ta, nhưng chỉ là thích mà thôi.
Đó chỉ là ấn tượng, một ấn tượng mà thôi.
Bây giờ em thật sự là không còn cái cảm giác thích đó nữa.
Bởi vì người em thích chính là anh.
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo của cô vang lên bên tai anh khiến cho Tư Hàn có chút không tin vào tai mình.
Cái gì? Cô nói người cô thích là anh, anh không nghe lầm đi.
Sao có thể, khi anh còn ở nước ngoài du học thường xuyên gọi điện về nhà, ba năm trước anh còn nghe được tin cô đã thích một người họ Lăng, cô còn suốt ngày bám dính lấy anh ta cơ mà.
Nhất thời anh đứng lặng tại chỗ không nói được câu gì mà chỉ đưa ánh mắt ngờ vực nhìn cô.
Nhận thấy anh không có vẻ gì là tin mình, Tuyết Kì lại nói to hơn:
- Tư Hàn, thực ra từ trước tới giờ người em luôn thích là anh, không phải là Lăng Trạch Thiên kia.
Điều em nói là sự thật.
Em thực sự rất rất thích anh, kể cả đi ngủ em cũng nghĩ tới anh.
Vậy mà anh còn chưa tin em sao?
Tư Hàn nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình bộ dáng quyết liệt như vậy dường như mọi nghi vấn trong anh đã được xóa bỏ.
Tâm trạng của anh lúc này rất hỗn loạn.
Vui mừng có, bất ngờ có, lo sợ có.....
Một lúc lâu, Tư Hàn liền mang vẻ mặt lạnh tanh lúc thường mà trầm giọng.
- Chúng ta vẫn đừng nên nhắc lại chuyện này nữa.
Nói rồi, anh bỏ mặc cô đứng đó, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của cô mà bước trở vào trong nhà.
Tuyết Kì hơi nhíu mày khó chịu.
" Thái độ như vậy là sao? Không nhắc lại chuyện này? Lẽ nào không muốn cùng mình nói chuyện yêu đương? Rốt cuộc Triệu Tư Hàn này bị làm sao vậy? Haizz, càng nghĩ càng tức mà.
Mình đã bỏ hết liêm sỉ của mình để nói mấy cái lời sến súa đó đó! Đúng là tức chết mà ".
Đây là lần đầu tiên trong đời cô chủ động mở miệng tỏ tình với một người đó, vậy mà ai đó lại khiến cho cô tức muốn chết.
Tuyết Kì đi đến công ty trùng hợp liền gặp một người quen.
Cô thấy anh ta đang ôm một sấp đồ rất nặng từ phòng tổng giám đốc đi ra.
Cô nhanh chân liền đi đến chỗ anh ta mà lên tiếng:
- Trần Hạo, anh đang làm gì vậy?
Trần Hạo đang ôm một thùng đồ che khuất tầm nhìn, nghe thấy giọng cô anh ta mới bỏ cái thùng xuống, hơi thở mệt nhọc trả lời:
- Thì ra là cô Triệu,