Từ trong vòi ấm da chu một làn hơi nước mỏng như sương chầm chậm bay lên mang theo thứ hương thơm rất lạ - mùi lá trà chan chát hoà lẫn mùi gỗ êm dịu.
Mà cái thứ nước trà vừa được rót từ ấm vào chén tống cũng lạ chẳng kém, không phải màu xanh nhàn nhạt cũng chẳng phải màu vàng sậm mà là màu nâu đỏ trong như đá mã não.
Rất nhanh thứ nước trà bắt mắt ấy được chuyên từ chén tống sang chén quân.
Rồi một bàn tay cầm chiếc chén nhỏ sóng sánh nước trà màu đỏ nâu đặt lên bàn con cạnh người đàn ông lạ mặt.
"Bẩm, mời cậu dùng trà! Cậu cả có chuyển lời khi nào học xong sẽ qua ngay phiền cậu ngồi thưởng trà chốc lát."
Mời trà xong Thiên lui sang một bên, lúc này chàng mới có khoảng nghỉ để quan sát kĩ người đàn ông trước mặt.
Trông y vẫn còn trẻ lắm, dáng người cao ráo mặt mũi cũng anh tuấn, tựu trung lại là người có bề ngoài ưa nhìn.
Có điều trang phục của y lại không bắt mắt như vậy, chỉ là áo ngũ thân sậm màu không thêu hoa văn, chất liệu cũng không phải loại gấm lụa sang quý nhưng chẳng bởi thế mà khiến y trông tầm thường.
Phong thái ung dung nho nhã này dù mặc đồ dát vàng dát bạc hay áo vải rẻ tiền người ta đều không thể khinh thường, kể ra tinh mắt hơn một chút là nhìn ra ngay y là kẻ Sĩ.
Thiên không biết gì nhiều về người đàn ông trước mặt trừ cái tên Tùng cùng nơi y sống là Phú Xuân, hai điều này đều do thằng bé Khoai nhắn lại khi đến báo cho chàng biết có khách đến thăm Hạc.
Ngày thường có khách đến phủ gia nhân chia ra người mời khách vào nhà chính kẻ đi vời chủ nhân là được, có điều giờ này Hạc đang học, thằng bé Khoai lại chẳng phải gia nhân kề cận không thể tuỳ tiện đến mời cậu nên nó đành thông báo cho Thiên.
Từ tận trong đất Phú Xuân xa xôi đến đây ắt bởi một trong hai nguyên do, hoặc thăm hỏi chỉ là phụ đến nhờ vả mới là chính hoặc Tùng với Hạc không chỉ quen biết nhau mà còn cực kỳ thân thiết.
Cho dù vì lý do gì cũng không thể để người này chờ lâu, Thiên nghe Khoai truyền lời xong lập tức đi tìm Hạc.
"Anh nói người đó xưng tên là Tùng?" - Hạc hỏi lại, lông mày hơi nhướn lên, đôi mắt trầm buồn mở to lộ ra sự ngạc nhiên.
"Đúng vậy, người đàn ông ấy nói rằng tên Tùng từ Phú Xuân đến đây thăm cậu."
Thiên đáp, chàng để ý thấy nét mặt Hạc hơi thay đổi sau câu trả lời của chàng, có vẻ cậu đang quyết định điều gì đó.
Rất nhanh Hạc lên tiếng.
"Anh mời anh Tùng đến nhà chính chờ ta, học xong ta sẽ qua đó ngay." - Cậu dặn dò.
- "Trà mời khách đổi sang trà Mạn Hảo đi."
Giờ người ngạc nhiên ra mặt lại đổi thành Thiên, song chàng không hỏi nhiều, cậu sai bảo ra sao đều có cái lý của cậu.
Chàng chỉ gật đầu đáp.
"Thưa, tôi đã rõ."
"Được rồi, vậy nhờ anh."
Hạc còn định nói thêm gì đó nhưng vừa lúc ấy có tiếng thầy Giáo thụ gọi cậu, buổi học không thể cắt ngang quá lâu Hạc lập tức quay lại gian phòng học, còn Thiên đi mời khách đến nhà chính ngồi chờ.
Theo phép tắc khách ghé thăm phủ đệ chủ nhà không thể không mời trà, nhưng mời trà gì ấy lại phụ thuộc vào thân phận của khách.
Người địa vị không cao mời loại dân dã như chè tươi hoặc trà khô là được rồi.
Còn trà mời người phú quý, bạn bè thân hữu sẽ được chủ nhân trong phủ đích thân lựa chọn nhằm thể hiện thành ý của chủ nhà hoặc để phù hợp với khẩu vị của khách đến chơi.
Hạc đã nói rõ mời Tùng trà Mạn Hảo chứng tỏ y không phải kiểu khách tầm thường dựa vào quen biết đến nhờ vả chuyện riêng, mà y là khách quý.
Thiên phỏng đoán như vậy cũng chính bởi thứ trà Mạn Hảo đang toả hương trước mặt.
Từng nghe Hạc kể thứ trà này xuất xứ từ tận vùng mạn ngược Hà Giang.
Để làm ra trà Mạn Hảo người ta phải cất công trèo đèo lội suối tìm cây Shan Tuyết cổ thụ mọc ở những dãy núi treo leo quanh năm phủ sương, hái được búp non lẫn lá trà bánh tẻ rồi thì mang về đồ chín, đóng bánh, phơi khô rồi ủ cho đến khi bánh trà hết mùi ngái, có độ xốp như giấy bản mà vẫn lưu giữ được hương vị đặc trưng mới đem ra dùng (1).
Một bánh trà Mạn Hảo vì lẽ ấy mà đắt níu lưỡi, đến chủ nhân trong phủ còn phải dùng dè sẻn, hoạ hoằn mới thấy đem ra mời khách, mà mỗi lần mời khách thì y như rằng những người đó thân phận không hề tầm thường.
"Cho ta hỏi Trúc đang ở đây phải không?" - Bỗng, Tùng lên tiếng hỏi Thiên.
Chàng ngạc nhiên ra mặt, thằng bé Khoai nói rằng y đến phủ thăm Hạc cơ mà sao y lại hỏi về Trúc? Song chàng còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều đã lại nghe Tùng giải thích.
"À phải rồi, Trúc chính là con gái út nhà thầy Tư nghiệp Quốc Tử Giám." - Có thể vì sự kinh ngạc trên mặt Thiên khiến Tùng cho rằng chàng là phận tôi tớ chưa chắc đã biết tên huý nàng nên y mới nói thêm điều này.
"Bẩm cậu, đúng là cô hai hiện đang ở phủ." - Thiên đáp, chàng ướm lời.
- "Nếu cậu có việc gấp cần gặp cô hai tôi sẽ đi mời cô đến đây."
Nghe vậy Tùng vội xua tay, y trả lời.
"Ta chỉ hỏi vậy thôi, cũng không có việc gì gấp không cần đi mời Trúc."
Tuy Tùng nói như vậy nhưng nhìn sự bồn chồn thoáng qua trên mặt khi y nhìn ra cửa chính có thể đoán ra trong lời nói của y có chỗ không đúng sự thật.
Tỷ như y câu đầu tiên y hỏi Thiên lại không liên quan gì đến người y tới thăm mà lại là Trúc thì hẳn không đơn giản "chỉ hỏi vậy thôi", trần đời này có kẻ nào lại rỗi hơi đến độ hỏi một người chẳng thân chẳng quen? Ngẫm lại Trúc ở Phú Xuân mà Tùng cũng vậy, chưa kể cha nàng còn làm quan lớn y có nghe danh là việc hiển nhiên hoặc có thể y biết Trúc qua Hạc thì sao.
Có điều vì lẽ gì mà Tùng lại hấp tấp hỏi thăm Trúc như vậy? Liệu có đúng chỉ vì thân phận con gái của thầy Tư nghiệp?
Khi Thiên thêm lượt nước thứ hai vào ấm cũng là lúc trước cửa nhà chính vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.
"Anh Tùng!"
Vài tiếng thở dố.c xem lẫn trong câu chào của Hạc, gò má cậu đỏ bừng, xem chừng sau khi tiễn thầy Giáo thụ về cậu đã vội vàng đội nắng chạy sang đây.
Hạc bước vào gian nhà, vái chào Tùng xong cậu lên tiếng.
"Vẫn chưa kịp chúc mừng anh nhận chức Giáo thụ em còn tính sang năm sẽ tạ lỗi đây." - Nụ cười trên môi Hạc điểm thêm đôi chút tinh quái.
- "Nhưng anh đã đến rồi thì phần tạ lỗi sang năm xem ra không cần thiết nữa nhỉ?"
Tùng cũng đứng dậy đáp lễ lại Hạc, y chẳng để bụng chuyện Hạc kịp chúc mừng hay không chỉ bật cười đáp.
"Được rồi, đem quà mừng ra đây rồi anh bỏ qua chuyện tạ lỗi cho cậu."
Hạc ngồi xuống chiếc ghế chủ vị, đoạn chỉ vào chén trà trên bàn, cười đáp.
"Chẳng phải quà mừng đây rồi sao?"
Nghe vậy Tùng nhướn mày, miệng mấp máy toan nói gì đó nhưng cuối cùng y chỉ thở ngao ngán, nạt.
"Mời trà xong lại đi nói đó là quà chúc mừng, trần đời nào có ai tặng quà như cậu!"
Cuộc đối đáp này nói là đùa vui cũng phải, nói là khiếm nhã cũng chẳng sai.
Muốn biết là đang đùa hay đang xỉa xói nhau thì phải xem hai người họ có thật sự vui không, hay là người này phải miễn cưỡng hùa theo người kia.
Bởi lẽ đùa vui là khi cả hai cùng thấy vui vẻ thoải mái, chứ cái thứ đùa mà một vui một phật ý, ấy lại chẳng phải đùa.
Cơ mà trông hai người kia chẳng có vẻ gì là phải gượng ép bản thân phải hùa theo đối phương.
Nụ cười có thể giả tạo nhưng ánh mắt lại chẳng biết nói dối, hoặc có thì hoạ chăng kẻ ấy diễn kịch quá giỏi.
"Để em xem anh Hạc tặng anh trà gì nào!"
Giọng nói dịu dàng theo bước chân của Trúc tiến vào nhà chính.
Gương mặt nàng vốn thanh tú nay được thoa thêm lớp phấn mỏng, môi tô son tươi tắn kết hợp với bộ đồ màu lá trúc dịu mắt trông cứ như một làn gió thanh tân khiến người ta bất giác phải nhìn nhiều hơn một cái.
Trùng hợp làm sao ánh mắt Trúc và Tùng chợt giao nhau trong khoảnh khắc.
Thiên mơ hồ cảm thấy chính trong cái chạm mắt ngắn ngủi ấy sắc mặt cả hai có gì đó hơi khác lạ, hoặc cũng có thể khoảng cách hơi xa khiến chàng nhìn lầm.
Trúc thản nhiên ngồi