Người phụ nữ chân dài hơi cau mày, không nghe hiểu ý của Giang Nam:
“Cậu nói gì? Trò chuyện?
Giang Nam cười cười:
“Không có gì, ý tôi nói chân chị dài . . . a không, là chân đẹp . . . tạm biệt!”
Giang Nam lúng túng phất tay xoay người định chạy đi.
Người phụ nữ chân dài chợt lên tiếng:
“Chờ chút!”
“A?”
Giang Nam hơi hoảng, dù sao nhìn trộm người ta bị bắt tại trận làm hắn hơi lo.
Người phụ nữ chân dài mỉm cười, tùy tay rút tấm danh thiếp trên quầy nhét cho Giang Nam:
“Trên này có số điện thoại của tôi, muốn thuê tiệm tùy thời giọ cho tôi.”
“A được.”
Giang Nam cứ tưởng người phụ nữ sẽ mắng mình nhìn trộm cô, không ngờ nhận được tấm danh thiếp, hắn thầm thở phào.
Giang Nam cất danh thiếp, đẩy cửa đi ra:
“Vậy xin phép quấy rầy.”
Giang Nam đi ra một khoảng cách chợt tỉnh táo lại, người phụ nữ chân dài chủ động đưa danh thiếp có phải đang ám chỉ cái gì?
“Không lẽ cô ấy muốn trò chuyện với mình?”
Giang Nam tưởng tượng cặp chân thon dài trắng trẻo của người phụ nữ, bản năng liếm môi. Hoàn toàn có thể tâm sự đêm thâu!
Ưm, nếu có cơ hội nhất định phải tâm sự!
Giang Nam thầm quyết định.
***
Thất Bảo Nhai là một con phố khá hẻo lánh trong khu vực đại học thành, như người phụ nữ chân dài đã nói, con phố này không gắn liền với đại học khác, khoảng cách lại xa, cách cửa bắc đại học Giang Thành của Giang Nam một con phố. Nên so với phố khác gần thành đại học thì Thất Bảo Nhai lạnh lẽo rất nhiều.
Giang Nam đã học hai năm trong đại học Giang Thành nhưng số lần đến Thất Bảo Nhai đếm trên đầu ngón tay, hắn đi trên đường cái thấy hơi xa lạ.
Nhưng so với phố buôn bán chính đại học thành mà Giang Nam mới ghé thì Thất Bảo Nhai cho thuê cửa hàng khá nhiều. Giang Nam gọi điện thoại qua hỏi mấy tiệm, giá cả thân dân. Cửa hàng hai, ba mươi bình phương một năm mới khoảng năm vạn, giá tiền rẻ hơn phố buôn bán chín hnhiều.
Dù vậy giá này cách xa dự toán của Giang Nam.
Giang Nam không chết tâm lại đi dọc Thất Bảo Nhai hai vòng, hỏi tất cả cửa hàng dán giấy cho thuê. Tiệm rẻ nhất một năm cho thuê ba vạn tám ngàn, vẫn hơn xa dự toán của hắn.
Giang Nam ngồi nghỉ chân dưới bóng cây ven đường, tay xoa trán nhức đầu thầm nghĩ:
“Không lẽ phải đi nơi càng hẻo lánh mở tiệm sao?”
Thân thể mệt rã rời khiến Giang Nam nảy ý không làm mà hưởng:
“Phải rồi, còn một con đường là đi hẻm Cách Từ trò chuyện với đại tỷ . . .”
Nhưng Giang Nam nhớ đến khuôn mặt nọng mỡ của đại tỷ là vội bóp chết ý tưởng từ trong trứng nướng.
Giang Nam giận mình hèn nhát tự vả mặt môt jcái:
“Phi! Thân thể cái kiểu gì! Dám có ý nghĩ ngồi không hưởng, không sợ bị hút khô sao!”
Sau lưng Giang Nam hcợt có tiếng người đàn ông lớn tiếng rao hàng:
“Bánh rán đây, bánh ran to ăn ngon đây!”
Giang Nam bản năng nhìn hướng phát ra thanh âm. Bán bánh rán là một tiệm ven đường, thộc loại tiệm trong tiệm. Cửa hàng treo biển là ‘tiệm tinh phẩm Linh Lung’, bán bánh rán chiếm nửa cửa hàng nhưng thật ra chiếm cửa mặt tiền, mới ba, bốn bình phương.
Nhìn thấy bán bánh rán ‘tiệm trong tiệm’, mắt Giang Nam sáng rực:
“A, cách này được!”
Giang Nam sải bước đến gần:
“Ông chủ bán cho cái bánh rán.”
Người bán bánh rán là một người đàn ông da đen khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt hiền hòa:
“Bánh chay năm khối, có thịt bảy khối, muốn cái nào?”
Giang Nam hào sảng đáp:
“Cái nhân thịt!”