Đinh Linh Lung sửng sốt:
“Bảo vệ bản thân?”
Vẻ mặt Giang Nam tiếc thương khẽ thở dài:
“Ài, con gái bây giờ không biết bảo vệ chính mình. Đúng vậy, mang áo mưa thì không quá thoải mái nhưng an toàn! Con gái luôn ôm tâm lý may mắn, mưa thường rơi khi không có dù . . .’
Đinh Linh Lung đã phản ứng lại, mặt lúc đỏ lúc đen:
“Anh . . . Anh nói cái gì vậy!”
Rõ ràng là Giang Nam hiểu sai ý. Đinh Linh Lung nói cô sinh hoạt không cần áo mưa ý là cô không làm chuyện đó. Giang Nam thì hiểu thành mỗi lần Đinh Linh Lung không cần dùng thứ kia, ngại dùng không thoải mái.
Giang Nam bản năng cho rằng Đinh Linh Lung đang giả ngu, hắn lại thở dài quay sang xếp hàng:
“Ài, tự giải quyết cho tốt đi."
Tự dưng bị chụp mũ sinh hoạt cá nhân phóng đãng, làm tình không mang áo mưa làm Đinh Linh Lung rất khó chịu, cô đập tay xuống quầy trước mặt Giang Nam:
“Không được, chúng ta phải nói chuyện!”
Giang Nam nhíu mày nói:
“Còn nói nữa? Chị gái, chị là chủ nhà hay chủ nhiệm giáo dục?”
Đinh Linh Lung liếc xéo Giang Nam:
“Kêu ai chị đó? Nhìn cái mặt anh đầy nếp gấp đi!”
“Được rồi, em gái già.”
“Kêu ai em đó? Làm thân cái gì!”
“Vậy thì mỹ nữ . . .”
Đinh Linh Lung hừ lạnh một tiếng:
“Nguyên Thất Bảo Nhi đều biết tôi là mỹ nữ, còn cần anh nói?”
Sự thật chứng minh khi phụ nữ tâm tình khó chịu thì bạn nói gì đều sai.
Giang Nam xòe tay, vẻ mặt sống không có gì vui.
Đinh Linh Lung cau mày chỉ vào áo mưa hiệu Kiệt Lục Tư đặt trong quầy của Giang Nam, cứng rắn nói:
“Lẽ ra anh thuê quầy, tôi không nên can thiệp, nhưng trong cửa hàng của tôi tuyệt đối không cho phép bán thứ này!”
Giang Nam gãi đầu, ra vẻ rất khó xử nói:
“Xin lỗi, tôi không nghe rõ, cô nói cái gì?”
Đinh Linh Lung trợn trắng mắt không kiên nhẫn lặp lại:
“Lỗ tai của anh là đồ trang trí sao? Lẽ ra anh thuê quầy, tôi không nên can thiệp . . .”
Giang Nam gật đầu như gà mổ thóc ngắt lời Đinh Linh Lung:
“Ừ ừ, vậy chúng ta nói theo lý đi.”
Đinh Linh Lung ngây người, mặt đen:
“Hả?”
Cái tên này không phải không nghe rõ mà là đào hố chờ cô nhảy!
Đinh Đinh Đinh ở một bên thấy những chuyện này thầm vui, kẻ địch của kẻ địch là bạn. Từ lúc Đinh Đinh Đinh nghỉ hè bị cha mẹ ‘gửi’ tới chỗ bà chị không đáng tin này là cô bé bắt đầu cuộc sống ‘lao động trẻ em’ tội nghiệp. Bà chị này mỗi ngày trừ ăn, ngủ ra là trang điểm, xem phim, hoàn mỹ thuyết minh cái gì là ‘mập ru rú trong nhà’. Làm người ta giận nhất là bà chị ăn no chờ chết nhưng mãi không thấy mập, dáng người vẫn thon thả, mỗi ngày vẫn có người gửi từng bó hoa hồng vào tiệm khóc cầu hẹn hò. Đinh Đinh Đinh cùng là gái, ăn nhiều chút sẽ thêm thịt, trong lòng cực kỳ không cân bằng.
Hơn nữa Đinh Linh Lung làm chị mà không có chút bộ dạng của chị, chưa bao giờ nhường nhịn Đinh Đinh Đinh. Đinh Linh Lung miệng lưỡi bén nhọn chuyện gì cũng có thể nói ra có lý có lẽ. Trước kia toàn là Đinh Linh Lung ăn hiếp người khác, hôm nay cô chịu thiệt vào tay Giang Nam, trong lòng Đinh Đinh Đinh thầm quyết định phải lôi kéo ‘minh hữu’ này.
Bày hàng xong Giang Nam chỉ vào máy in đặt trong góc cửa hàng, hỏi:
“Có thể hỗ trợ in mấy tờ quảng cáo không?”
Đinh Linh Lung ra vẻ giải quyết việc công:
“In một tấm một nguyên.”
Giang Nam cười nham nhở, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi nóng:
“Cùng là hàng xóm với nhau, có mấy tờ giấy không cần thu tiền đi?”
Đinh Linh Lung hừ lạnh nhấn mạnh ba chữ ‘theo lý’”
“Không thể được, tất cả phải làm theo lý.”
Giang Nam cười nói:
“Lý lẽ là một nhẽ, nhưng chúng ta không thể