“Năm ngàn?”
“Một đôi lót giày?”
Thu Nguyệt Bạch chưa nói gì bên Đinh Linh Lung đã xù lông, cô vòng ra quầy mình chạy tới trước quầy của Giang Nam, chỉ vào mũi hắn mắng:
“Tôi nói này anh đừng quá đáng được không? Mặt nạ năm ngàn một cái, lót giày năm ngàn một đôi, anh mở tiệm cái khỉ gì? Rõ là treo biển cướp bóc mới đúng! Không được, tôi tuyệt đối không cho phép trong tiệm của tôi có phân chuột như anh! Trả lại tiền thuê cho anh, mau biến đi!”
Đinh Linh Lung đang muốn đuổi Giang Nam đi, nghe hắn bán miếng lót giày với giá trên trời năm ngàn khối một đôi thì hóa thân chính nghĩa nhảy ra.
Đinh Linh Lung nói với Thu Nguyệt Bạch:
“Mỹ nữ đừng lo, đừng sợ! Có tôi ở đây tuyệt đối không để tên này lừa một đồng nào của cô!”
Nhưng mà . . .
Thu Nguyệt Bạch mờ mịt nhìn Đinh Linh Lung, nói với Giang Nam:
“Năm ngàn khối một đôi đúng không? Tôi lấy hết.”
“A!?”
Mặt Đinh Linh Lung đen thui, kinh hoàng nhìn Thu Nguyệt Bạch:
“Mỹ nữ, hắn nói là một đôi năm ngàn khối chứ không phải năm khối!”
Thu Nguyệt Bạch lạnh nhạt nói:
“Tôi biết.”
Đinh Linh Lung vẻ mặt hoang mang hỏi:
“Biết mà cô còn mua?”
Thu Nguyệt Bạch không thèm trả lời lại ‘người tốt’ cô hỏi Giang Nam:
“Giờ có thể đi lấy chưa?”
Giang Nam chỉ cái quầy trước mặt mình:
“Được thì được nhưng chỗ này . . .”
"Bồi thường phải không? Không thành vấn đề.”
Thu Nguyệt Bạch nhìn lướt qua quầy trước mặt Giang Nam, thấy chữ quảng cáo ‘cứ yêu đi, không sợ ngoài ý muốn’.
Thu Nguyệt Bạch nhíu mày hỏi:
“Sao giờ anh đi bán thứ này?”
Giang Nam cười tủm tỉm hỏi:
“Thì kiếm miếng cơm ăn, sao? Giúp buôn bán chút, lấy hai hộp không?”
Thu Nguyệt Bạch lườm hắn:
“Tôi không cần nó!”
Giang Nam xoa tay cười toe:
“Không có người cùng cô dùng? Không khéo là tôi mới làm hoạt động khuyến mãi, khai trương bán phá giá, mua áo mưa tặng trai cơ bắp! Hay cô mua hai hộp rồi tôi miễn phí cùng cô dùng? Yên tâm, tôi chỉ thu tiền áo mưa, trai cơ bắp là hàng tặng . . .”
Giang Nam ngẫm nghĩ, bổ sung thêm:
“Ưm, phục vụ miễn phí đến khi dùng hết hai hộp thì thôi. Nhưng nói trước là mỗi ngày nhiều nhất chỉ dùng ba cái, nhiều hơn nữa thân thể trai cơ bắp không chịu nổi.”
Mặt Thu Nguyệt Bạch đen như mực:
“Anh . . .!”
Nếu không phải có chuyện cầu người thì Thu Nguyệt Bạch đã đánh hắn tơi bời.
Giang Nam vỗ ngực:
“Biểu thình đó là sao? Nghi ngờ năng lực của tôi? Cô yên tâm, phục vụ một lần sẽ không ít hơn ba mươi phút! Ưm, nếu không đến chỉ tiêu thì . . . lại làm lần nữa.”
Thu Nguyệt Bạch gằn từng chữ, mắt phóng dao:
“Tôi – không – cần!”
Giang Nam từng thấy ánh mắt này, đó là đêm qua trước khi Thu Nguyệt Bạch đánh hắn.
Giang Nam lắc đầu nói:
“Ờ, vậy thì thôi.”
Hắn lại lẩm bẩm:
“Mua áo mưa tặng trai cơ bắp, hoạt động mua một tặng một thế này không phải hàng ngày đều có, qua thôn này là không có tiệm như vậy!”
Thu Nguyệt Bạch đã siết chặt nắm tay:
“Anh im chưa!?”
Con chó to nằm sấp dưới chân Giang Nam chợt sủa một tiếng hướng Thu Nguyệt Bạch đứng ngoài quầy:
“Grao!”
Chó to đột nhiên xông ra làm Thu Nguyệt Bạch giật nảy mình, căng thẳng lùi lại hai bước:
“A!!!”
Giang Nam thấy thế vui vẻ, không uổng là thần thú giữ tiệm, có ý thức bảo vệ chủ nhân. (Lúc này Giang Nam hơi cảm tạ Tử Linh Tứ đại thần.”
Giang Nam vẫy tay cười nói:
“Thập Ức, ngồi xuống, chị gái không phải người xấu.”
Thập Ức ngoan ngoãn ngồi trước quầy.
Thu Nguyệt Bạch thầm sợ nhìn Thập Ức, nắm tay thả ra.
Giang Nam lấy hai hộp mặt nạ đặt trên mặt quầy:
“Hay cô lấy hai hộp mặt nạ đi, thứ này thích hợp cô hơn. Mặt nạ này và những miếng lót giày cùng nguồn nhập hàng, tác dụng không cần tôi trình bày.”
Thu Nguyệt Bạch