"Hai nghìn."
Giang Nam vô cùng bình tĩnh báo giá lại lần nữa.
"Hai nghìn?"
"Một đôi lót giày??"
"Là anh điên? Hay là tôi điên rồi??" Mặt Thu Nguyệt Bạch đen sì, nghiến răng nghiến lợi. Cô tưởng rằng mình gặp phải một tên "gian thương" thôi, chứ nào ngờ mình lại gặp phải một "tên cướp".
"Dù sao anh không bị điên." Với Giang Nam, phản ứng của Thu Nguyệt Bạch đã là quá "bình thường" rồi. Dù sao cũng không ra tay, bởi vậy Giang Nam tỏ ra rất bình tĩnh.
"Ý anh là tôi bị điên rồi à?" Mặt Thu Nguyệt Bạch xị xuống, người đối diện mình bán một đôi lót giày giá hai nghìn tệ mà còn tỏ ra đúng tình hợp lý, trông rất đáng đánh đòn.
Lúc này live stream cũng bùng nổ.
[Mợ chứ, hai nghìn tệ một đôi lót giày, quá cool rồi]
[Thảo nào anh ta lại lạnh lùng như vậy, ra là làm ăn lớn]
[Gì mà một đôi lót giày bán hai nghìn tệ, anh trai ơi, quá đáng quá đấy]
[Tôi mà là Bạch Bạch thì nện thẳng lót giày vào mặt hắn ta rồi]
[Ê, yêu yêu linh ơi, nơi này có người đang ăn cướp này]
[Đột nhiên nhận ra tiền lương một tháng của mình lại không mua nổi một đôi lót giày]
[Thật ra cũng có thể hiểu được, dù sao anh ta đang bán lót giầy tặng cho bản thân mà]
[Đúng đúng, hai nghìn tệ mua một anh bạn trai là quá hời. Lót giày như vậy vẫn mua được]
[Bạch Bạch, hai nghìn tệ có thể cứu vãn được tình yêu của mình, lời quá còn gì]
[...]
Thu Nguyệt Bạch hít sâu một hơi cố làm cho tâm tình của mình ổn định lại, dù sao vẫn đang live stream, mà người xem còn càng lúc càng nhiều, nên cô ta tự nhủ với bản thân là không thể nổi đoá, nhất định phải để lại một cái ấn tượng hiền lành tốt đẹp, dịu dàng như nước cho tất cả khán giả đang xem live stream của mình lúc này.
"Ừm, lại hít sâu thêm một hơi nào..."
Thu Nguyệt Bạch lặng lẽ khuyên nhủ bản thân.
"Ê, rốt cuộc em có mua không? Nếu không mua thì làm ơn tránh sang một bên giùm." Ngay khi Thu Nguyệt Bạch đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, Giang Nam lại nói, còn tỏ ra rất là không kiên nhẫn.
Thấy thế, cơn tức mà Thu Nguyệt Bạch mới đè xuống tức thì vọt lên. Kẻ này bán lót giày với cái giá ăn cướp như vậy, mà thái độ còn tệ hại như vậy, chẳng lẽ là thầy Lương* cho hắn dũng khí à?! (*thầy Lương: tên một nhân vật trong bộ phim cùng tên)
Thu Nguyệt Bạch cảm thấy mình mà nhịn nữa chắc sẽ bị nội thương mất, như vậy làm mình bị thương còn không bằng làm người ta bị thương, vì vậy cô nàng trực tiếp đốt cháy vũ trụ nhỏ của mình, giơ tay chỉ vào Giang Nam: "Đầu tiên tôi không tên là "Ê", tôi tên là Thu Nguyệt Bạch. Thứ hai, đây là vỉa hè cho người đi bộ, anh không tuân thủ quy định mà chiếm vỉa hè bày hàng, tôi chỉ đi ngang qua, không có chuyện tôi làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của anh. Cuối cùng, nếu anh còn lải nhải nữa, có tin tôi lập tức gọi điện cho đội quản lý đô thị tới tịch thu cái quán rách này của anh không!"
"Đúng rồi, bổ sung thêm một điểm, về việc anh bán hai nghìn tệ một đôi lót giày, tôi còn có thể báo cảnh sát là có kẻ lừa đảo!"
"Hừ!!"
Nói xong, Thu Nguyệt Bạch bĩu môi, lạnh lùng quan sát phản ứng của đối phương. Cô ta vốn cho rằng mình nói xong thì một tên bán hàng nho nhỏ trông đầy vẻ lừa bịp là Giang Nam sẽ sợ hãi, chí ít sẽ không còn cái dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như trước.
Chỉ là kết quả lại "lệch lạc" đi so với những gì cô ta tưởng tượng.
Khuôn mặt được coi là tuấn tú của Giang Nam không hề biến hoá, mà đôi mắt hắn thì lại ánh lên vẻ kinh ngạc, hồi lâu sau mới thấy hắn nói: "Xin lỗi, cô có thể nói lại được không? Cô nói nhanh quá, tôi nghe không rõ!"
"Hở?"
"Nghe không rõ??"
Mặt Thu Nguyệt Bạch đen sì vào, suýt thì hộc máu, không ngờ mình hùng hồn nói hồi lâu mà người ta lại coi như gió thoảng qua tai.
"Anh... Anh nghe thật kỹ cho tôi!"
Thu Nguyệt Bạch chỉ vào Giang Nam, thở phì phì, nói: "Đầu tiên tôi không tên là "Ê", tôi tên là Thu Nguyệt Bạch. Thứ hai, đây là vỉa hè cho người đi bộ, anh không tuân thủ quy định mà chiếm vỉa hè bày hàng, tôi chỉ đi ngang qua, không có chuyện tôi làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của anh. Cuối cùng, nếu anh còn lải nhải nữa, có tin tôi lập tức