Edt: Mítt Đảo mắt liền đến ngày ước định săn thú, Tô Vãn thay trang phục mà Lưu thị gấp gáp may riêng cho cô, kính trang màu xanh ngọc làm cô thoạt nhìn đặc biệt có thần thái.
Đối với Tô Vãn hôm nay ăn mặc lẫn trang điểm như vậy, Lưu thị vạn phần vừa lòng, nhìn thấy Tô Vãn lưu loát lên ngựa, Lưu thị lại vội vàng phân phó thị vệ phía sau nhất định phải bảo vệ tốt tiểu thư, đem nàng an toàn đưa đến khu vực săn bắn.
Cho đến khi nhìn Tô Vãn giục ngựa đi xa, Lưu thị lúc này mới thở dài một hơi, lưu luyến mỗi bước đi trở về hầu phủ......
Khoảng cách từ đế đô đến khu săn bắn Phổ Sơn có trăm dặm lộ trình, cho dù là hãn huyết bảo mã cũng phải phí một canh giờ mới có thể đuổi tới, bởi vì cố ý ra cửa trước thời gian cho nên Tô Vãn cũng không sốt ruột lên đường, ở trên đường đến khu vực săn bắn, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh lá rừng mùa thu màu vàng kim, không chỉ lá cây màu vàng, thậm chí nhà nhà cũng màu vàng.
Tô Vãn chậm rì rì một bên thưởng thức cảnh đẹp, một bên đi tới, hai thị vệ phía sau cũng chỉ giục ngựa đi theo sau Tô Vãn.
Không bao lâu, trên đường đi liền vang lên một trận tiếng vó ngựa, thanh âm kia từ phía sau ba người từ xa tới gần mà đến, đội ngũ chỉnh tề.
Tới rồi!
Tô Vãn nhịn không được ngoái đầu nhìn thoáng qua, một đội nhân mã kia đã càng ngày càng gần....
Nhuyễn giáp màu đen, quan ủng màu đỏ đậm.
Thình lình chính là Thẩm Ngọc Thư mặc quân trang Hắc Hổ, lúc này phía sau đội ngũ bọn họ còn có một chiếc xe ngựa, nói vậy ngồi trong xe ngựa hẳn là người có thuật cưỡi ngựa không tốt Thẩm Thanh Dao..
Đến Thẩm Thanh Cẩm, lúc này nàng cũng mặc kính trang màu đen, một bộ dáng khí phách không kém gì nam nhân, cho dù vừa mới mười sáu tuổi trên mặt nàng còn mang theo nét trẻ con, nhưng ánh mắt nàng lại so với bất kì bạn cùng lứa tuổi nào đều trầm ổn đạm nhiên hơn.
Thẩm Thanh Cẩm một mình cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh Thẩm Ngọc Thư, hai người được Hắc Hổ quân vây quanh ở giữa, so với Hắc Hổ quân chung quanh, Thẩm Thanh Cẩm anh khí giữa mày cũng không kém cỏi chút nào.
Tô Vãn nhịn không được nhớ tới, nam chủ Tần Việt hình như chính là lần săn thú này bị phong thái của nữ chủ đại nhân thuyết phục, đối với nàng thêm vài phần hứng thú cùng chú ý.
Đến nỗi tra nam Ngũ hoàng tử Tần Đình, ngay từ đầu hắn liền tính dùng bề ngoài anh tuấn ôn nhu của mình tới bắt lấy tâm của Thẩm Thanh Cẩm, đương nhiên mục đích của việc này chỉ là mượn của sức Khánh Xuyên hầu phủ cùng Hắc Hổ quân của Thẩm Ngọc Thư mà thôi.
Kiếp trước, Tần Đình thuận lợi dùng lời ngon tiếng ngọt của mình để lừa gạt tâm của Thẩm Thanh Cẩm, mà bề ngoài ngây thơ nhưng thực tế nội tâm vẫn luôn ghen ghét với vị trí đích nữ của Thẩm Thanh Cẩm, Thẩm Thanh Dao lại sau khi Tần Đình cùng Thẩm Thanh Cẩm thành thân, lợi dụng thân phận tiện lợi của mình, thường xuyên ra vào Cần Vương phủ, một bên thiết kế muốn làm cho Thẩm Thanh Cẩm vạn kiếp bất phục, một bên lại bất động thanh sắc câu dẫn Tần Đình.
Đến cuối cùng, tra nam tự nhiên là chống lại không được dụ hoặc, bị Thẩm Thanh Dao câu tới tay, Thẩm Thanh Cẩm cũng đau khổ bị vứt bỏ, cuối cùng táng thân nơi biển lửa.
Đương nhiên, chuyện này bất quá đều là chuyện cũ ở kiếp trước, hiện tại Thẩm Thanh Cẩm được trọng sinh một lần không chỉ có nhìn thấu gương mặt thật của tra nam tiện nữ, hơn nữa một đời này của nàng giống như Gia Cát Lượng, đi đến nơi nào đều có thể thần cơ diệu toán, gặp được âm mưu quỷ kế gì đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nếu mỗi người ở kiếp trước do ngu xuẩn mà chết đi, sau khi trọng sinh chỉ số thông minh lập tức tăng lên, sức chiến đấu bạo biểu, Tô Vãn cảm thấy trọng sinh tuyệt đối lại muốn chết sớm......
Làm cô cũng muốn bị về lò nấu lại một lần......
"Giá!"
Lúc này đội ngũ của Thẩm Ngọc Thư đã đi tới trước mặt Tô Vãn.
"Hu.".
Thẩm Ngọc Thư cùng Thẩm Thanh Cẩm đều không hẹn mà cùng kéo dây cương, ánh mắt cả hai đều nhìn về phía Tô Vãn.
Hôm nay Tô Vãn mặc kính trang màu xanh ngọc, bên trong thì trầm thấp nhưng lại lộ ra vài phần hơi thở thanh xuân, không thể không nói thẩm mĩ của Lưu thị cũng không tồi, hôm nay nàng không chỉ giúp Tô Vãn chuẩn bị quần áo, đến búi tóc trên đầu thanh tân thoải mái còn có dây lụa trắng tuyết cũng đều do Lưu thị tự mình chọn lựa.
Cùng so sánh với Thẩm Thanh Cẩm kia một thân ra vẻ thâm trầm màu đen, cao thấp liền định.
Thẩm Ngọc Thư không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Tô Vãn, vừa rồi ở rất xa hắn liền thấy được bóng hình xinh đẹp của nàng, khi đó tuy rằng chỉ là một cái bóng dáng mảnh khảnh, nhưng cái loại hơi thở thản nhiên tự đắc này, còn có một đầu tóc đen phiêu dật, dây lụa màu trắng, làm hoảng đôi mắt của Thẩm Ngọc Thư.
Kết quả đi đến gần, nhìn thấy gương mặt thanh tú có vài phần quen thuộc này, trong đầu Thẩm Ngọc Thư lập tức hiện ra một cái tên....
Tô Vãn.
Đích nữ của Tĩnh Ninh hầu phủ,...... Vị hôn thê của hắn.
Trước kia, Thẩm Ngọc Thư đối với đoạn liên hôn này không hề có cảm giác, thậm chí không có bất kì kỳ vọng gì..
Mà hiện tại, một cái liếc mắt này, khiến cho hắn bỗng nhiên cảm thấy, đối với thiếu nữ trước mắt này có một loại tình cảm khác.
"Ngọc Thư ca, Thanh Cẩm muội muội, thật trùng hợp nha!"
Tô Vãn nhìn thấy hai người lập tức hướng về phía huynh muội Thẩm gia cười sáng lạn.
"Thật trùng hợp."
Thẩm Ngọc Thư cũng
ôn hòa hướng về phía Tô Vãn gật gật đầu, chỉ có Thẩm Thanh Cẩm ở một bên cười cười, nàng tuy rằng cũng đang cười, nhưng đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo..
Nàng đương nhiên biết Tô Vãn là chủ yếu ở chỗ này chờ mình cùng ca ca, hơn nữa xem nàng ta trang điểm liền biết nàng ta đã tỉ mỉ chuẩn bị tốt.
Xem ra mình thật là có thêm một cái nhìn khác về bao cỏ này, nàng ta muốn gả vào Thẩm gia thật đúng là có quyết tâm!.
Bất quá...... Đời này chỉ sợ nàng ta chú định là phải thất vọng rồi......
"Nếu gặp mặt, vậy chúng ta cùng đến khu vực săn bắn đi!"
Thẩm Ngọc Thư thấy bên người Tô Vãn chỉ dẫn theo hai thị vệ, hắn trầm ngâm liền đưa ra kiến nghị của mình.
Nghe được Thẩm Ngọc Thư nói, Tô Vãn lại khó có được lộ ra một tia xấu hổ của nữ nhi.
"Ta...... thật ra thuật cưỡi ngựa của ta có chút tệ, ta sợ đi chậm, sẽ kéo chân sau của mọi người!"
"Không sao."
Nhìn thấy biểu tình của Tô Vãn, Thẩm Ngọc Thư lại không ngại cười.
"Này có quan hệ gì, thời gian còn sớm, chúng ta cũng không vội."
"Vậy thật sự là quá tốt."
Thích hợp lộ ra một biểu tình kinh hỷ, sau đó Tô Vãn liền gia nhập đội ngũ của Thẩm Ngọc Thư, làm bộ không thấy ánh mắt có chút thâm trầm của Thẩm Thanh Cẩm, Tô Vãn lo mình cùng Thẩm Ngọc Thư không biết phải nói gì, nhưng mà từ sinh hoạt biên quan nói tới tửu lâu gần đây mới khai trương ở đế đô, dọc theo đường đi Tô Vãn cùng Thẩm Ngọc Thư chuyện trò vui vẻ, bất tri bất giác, liền thay thế vị trí của Thẩm Thanh Cẩm đi theo bên người Thẩm Ngọc Thư......
Khi mặt trời lên cao, nhân mã một đường cuối cùng cũng tới bên ngoài khu vực săn bắn ở Phổ Sơn, lúc này bên ngoài khu vực săn bắn dừng một chiếc xe ngựa xa hoa, cửa xe có một chữ "Tấn" to hết sức lóa mắt.
"Là xe ngựa của Tấn Thân Vương."
Thẩm Ngọc Thư hơi có chút kinh ngạc, tuy nói khu vực săn bắn Phổ Sơn này là bệ hạ lần trước ban cho Tấn Thân Vương, nhưng cả triều văn võ đều biết Tấn Thân Vương từ nhỏ thể nhược, không thể cưỡi ngựa bắn cung, hắn rất ít khi sẽ xuất hiện ở địa phương này..
Chiếc xe ngựa này......
Thời điểm Tô Vãn nhìn thấy thấy xe ngựa đồng tử liền co rụt lại.
Chiếc xe này...... Khụ khụ, cô có chút ấn tượng.
Lúc này màn xe ngựa hơi bị kéo lên một khe hở, Tô Duệ an vị ở trong xe, từ xa hắn liền thấy thân ảnh của Tô Vãn cùng Thẩm Ngọc Thư sóng vai giục ngựa mà nói chuyện, đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt nhu hòa thưởng thức của Thẩm Ngọc Thư nhìn Tô Vãn, Tô Duệ liền nhịn không được muốn giết người.
Lúc này, đoàn người đã tới trước xe ngựa, Thẩm Ngọc Thư dẫn đầu xuống ngựa hướng về phía Tô Duệ trong xe ngựa hơi chắp tay.
"Trong xe chính là Tấn Vương điện hạ?"
"Đúng là bổn vương."
Tô Duệ nghe được Thẩm Ngọc Thư nói, lập tức giơ tay đem màn xe trước mắt hoàn toàn nhấc lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn dị thường mà lạnh băng.
Bởi vì nhân vật Tần Mục Ngôn này có thiết lập là bệnh tật ốm yếu, cho nên lúc này Tô Duệ thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt, nhìn thật sự có vài phần sắc bệnh.
"Hạ quan bái kiến Vương gia!"
Nhìn thấy trong xe là Tấn Vương, Thẩm Ngọc Thư lập tức cung kính hành lễ, mà mọi người phía sau cũng cùng nhau hành lễ.
Tô Vãn âm thầm cắn chặt răng, áp sự tức giận dưới đáy lòng, thời điểm ngẩng đầu lên sắc mặt vẫn bình thường như cũ, lúc này cô giống như hoàn toàn không nhìn thấy Tô Duệ, trong mắt đều là bóng dáng Thẩm Ngọc Thư.
Tô Duệ:......
Ta nhịn.
"Tấn Thân Vương, ngài cũng tới săn thú sao?"
Ở chỗ này ngoài ý muốn gặp được Tô Duệ làm Thẩm Thanh Cẩm đột nhiên dò hỏi một câu.
Ở trong trí nhớ kiếp trước của nàng, Tấn Thân Vương hình như chưa từng xuất hiện trong lần săn thú này.
"Ừ?".
Nghe được Thẩm Thanh Cẩm nói, đáy mắt Tô Duệ chợt lóe lên rồi biến mất....
Tô Duệ biết chuyện tối hôm đó đều là bút tích của Thẩm Thanh Cẩm, nếu đổi lại là Tô Duệ trước kia, Thẩm Thanh Cẩm tuyệt đối sống không đến hôm nay..
Đương nhiên, hiện tại Tô Duệ cũng rất muốn một đao chém chết nàng ta, nhưng một khi Thẩm Thanh Cẩm hoặc là nam chủ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, không chừng Tô Vãn sẽ trực tiếp rời đi thế giới nhiệm vụ này.
Chuyện này cũng không phải là chuyện Tô Duệ muốn nhìn thấy, ít nhất...... Cũng phải chờ Tô Vãn hết giận hắn, một đàn gia hỏa chướng mắt này mới có thể chết..
Cho nên hiện tại Tô Duệ chỉ có thể......
Lại nhịn. =))
~~~~~