Edt: Mítt Ở trong phòng, trên bếp than còn đang cháy, ngoài cửa sổ, trời đã hoàn toàn tối.
Tô Vãn ngơ ngẩn đứng ở bên cửa sổ, nghe Văn Ngọc hỏi, cô tựa hồ lâm vào hồi ức của mình, đôi tay vẫn luôn dùng sức bắt lấy cánh tay Văn Ngọc cũng bất tri bất giác tách ra.
Cho đến thật lâu lúc sau, Tô Vãn mới chậm rãi mở miệng.
“Thích thì thế nào? Không thích lại như thế nào? Ngọc Thư ca từ trước đến nay không thích ta, về sau cũng sẽ không thích ta, hơn nữa ta cũng có thể cảm giác được Thanh Cẩm muội muội cũng không thích ta, bọn họ là huynh muội ruột thịt, nói như vậy ở trong mắt hắn, muội muội so với ta quan trọng hơn rất nhiều!”
Văn Ngọc một bên nghe Tô Vãn nhắc tới Thẩm Thanh Cẩm, nàng cũng hoảng hốt một chút.
Từ nhỏ ở Thẩm gia lớn lên, nàng đối huynh muội Thẩm gia cảm tình rất thâm hậu, trước kia Văn Ngọc cảm thấy mình cả đời này đều sẽ đi theo Thẩm Thanh Cẩm, nhưng hiện tại……
Văn Ngọc không biết hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.
Nàng thậm chí có chút nhớ không nổi bộ dáng Thẩm Thanh Cẩm mỉm cười, đúng vậy, vị đại tiểu thư kia từ trước đặc biệt rất thích cười, cười rộ lên đặc biệt hồn nhiên ngây thơ, nhưng mà từ lần đó nàng bệnh nặng khỏi hẳn, Văn Ngọc lại chưa thấy nàng cười như vậy nữa.
Nàng thay đổi, không chỉ làm Văn Ngọc cảm thấy xa lạ, có đôi khi thậm chí làm nàng cảm giác được đáng sợ cùng sợ hãi……
Hiện tại Thẩm Thanh Cẩm vẫn là Thẩm Thanh Cẩm trước đây sao?
Văn Ngọc không dám nghĩ nhiều, nàng chỉ biết hiện tại mình là người của Tĩnh Ninh hầu phủ, là thị tỳ của Tô Vãn, nàng hiện tại mọi việc phải vì chủ tử của mình mà suy xét.
“Tiểu thư, Thẩm tiểu thư sớm hay muộn cũng phải gả ra ngoài, nếu người còn thích Thẩm công tử, thì không nên chủ động từ bỏ hôn sự này.”
Văn Ngọc nhẹ giọng khuyên bảo Tô Vãn, Tô Vãn lại chỉ hướng về phía Văn Ngọc cười có chút miễn cưỡng.
“Nếu ta còn tấm thân hoàn bích, ta tự nhiên sẽ không từ bỏ, nhưng mà hiện tại ta xác thật không xứng với Ngọc Thư ca, thậm chí còn sẽ bôi đen Tĩnh Ninh hầu phủ, nếu đã như vậy, không bằng ta gả cho Tấn Thân Vương, Vương gia là người tốt, ta gả cho hắn cũng sẽ không bị hắn bạc đãi.”
“Nhưng mà, Tấn Thân Vương ngài ấy, ngài ấy……”
Văn Ngọc há miệng thở dốc, thần sắc trên mặt càng thêm phức tạp.
“Thân thể Vương gia…… nhược như vậy, tiểu thư người cam nguyện sống cả đời cô đơn sao?”
Sống cô đơn……
Ách.
Tô Vãn cảm thấy nếu Tô Duệ ở chỗ này tuyệt đối sẽ một tát chụp chết Văn Ngọc..
=))) “Thật ra, như vậy cũng không có gì không tốt.”
Tô Vãn lại cố ý thở dài một hơi, ánh mắt đau thương nhìn Văn Ngọc.
“Văn Ngọc, thật ra ta cũng đã sớm cảm giác được ngươi thích Ngọc Thư ca, đương nhiên ngươi cũng không cần để ý chuyện này, Ngọc Thư ca lợi hại như vậy có rất nhiều người thích là chuyện bình thường, thậm chí ta vẫn luôn suy nghĩ……”
Nói đến đây, ánh mắt Tô Vãn bỗng nhiên hiện lên một tia sắc lạnh.
"Sau khi xảy ra sự kiện kia, ta vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là người nào hận ta đến nổi ra ray ngoan độc như vậy? Không chỉ muốn ta thân bại danh liệt, còn muốn đem ta đẩy vào hố lửa Trần Miễn kia, hơn nữa xong việc ta rời đi, không chỉ không buông tha ta, còn nhân cơ hội đem ngươi kéo xuống nước, ta cảm thấy…… Người kia hẳn cũng thích Ngọc Thư ca, hơn nữa…… người đó có lẽ cũng biết ngươi cũng thích Ngọc Thư ca, lúc này mới ra quỷ kế hạ nhất tiễn song điêu!”
Nói tới đây, Tô Vãn tạm dừng một chút, cố ý quan sát sắc mặt Văn Ngọc, quả nhiên Văn Ngọc nghe được hoài nghi của Tô Vãn lập tức sắc mặt cuồng biến.
“Tiểu thư, này, chuyện này không có khả năng!”
“Vì sao không có khả năng?”
Tô Vãn nâng đôi mắt, ánh mắt thẳng bức nhìn vào đôi mắt Văn Ngọc.
“Có thể ở Khánh Xuyên hầu phủ làm ra chuyện này tám chín phần mười là người trong phủ, ta đoán nhất định là nữ nhân, nàng ta ghen ghét ta là vị hôn thê của Ngọc Thư ca, lại biết ngươi vẫn luôn âm thầm ái mộ Ngọc Thư ca, lúc này mới dùng quỷ kế như vậy!”
Nói xong, hình như là nghĩ tới cái gì, Tô Vãn đột nhiên ánh mắt lấp lánh nhìn Văn Ngọc.
“Không sai! Nhất định là như thế này! Ta đoán người kia hẳn là người ngươi quen biết, người rất quen thuộc với ngươi, Văn Ngọc, ngươi có nghĩ đến cá nhân nào tương đối khả nghi hay không? Có thể là nha hoàn khác trong viện của Thẩm Thanh Cẩm hay không?”
Người quen, thích Thẩm Ngọc Thư……
Văn Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc mình thật loạn....
Người phía sau sự kiện kia rõ ràng là Thẩm Thanh Cẩm, nàng là người rất quen thuộc với mình, nhưng mà nàng như thế nào sẽ thích, như thế nào sẽ thích Thẩm Ngọc Thư?
Bọn họ chính là huynh muội ruột!
Sẽ không, không phải như thế……
Văn Ngọc dưới đáy lòng phủ định, nhưng chỗ sâu nhất nơi đáy lòng lại bởi vì một phen lời nói của Tô Vãn để lại một đám hạt giống nghi hoặc……
~~~~
Đêm khuya....
Thư phòng của Tấn Thân Vương Phủ
Tô Duệ vẫn khoác áo choàng màu tím, vẻ mặt lười biếng dựa ở trên ghế trong thư phòng, lúc này ở trước mặt hắn đứng hai người, một người trong đó chính là Truy Phong, mà người còn lại là hắc y nhân hôm nay Tô Vãn gặp được ở trên đường.
Lúc này hắc y nhân kia đã thay một bộ áo choàng sạch sẽ, hắn cũng không có mang khăn che mặt, ánh nến mờ nhạt phát họa khuôn mặt có
ba phần giống Tô Duệ trên mặt mang theo phức tạp.
Tần Hạo.
Tô Duệ nhắm mắt lại, ở trong trí nhớ của nguyên chủ tìm được một nhân vật như vậy tồn tại.....
Đương kim bệ hạ Tần Mục Phong năm đó tuy rằng là Thái Tử, nhưng trên thực tế hắn cũng không phải người kế thừa mà tiên đế vừa ý.
Tiên đế có chín người con, Tần Mục Phong là Thái Tử đứng hàng lão đại, mà Tần Mục Ngôn đứng hàng thứ chín, ở thời điểm tiên đế bệnh nặng, Tần Mục Ngôn chỉ mới là một thiếu niên choai choai, nhưng hắn luôn thông minh cơ trí, khi đó đã thấy rõ tình thế, một bên hắn nghe theo an bài của hoàng huynh cùng mẫu hậu, giúp đỡ bọn họ trù tính, một bên khác bởi vì nhân tâm của Tần Mục Ngôn cũng không hy vọng giữa các huynh đệ tay chân tương tàn, cho nên, hắn để lại đại chiêu.
Tần Mục Phong thuận lợi đăng cơ không bao lâu, những huynh đệ của bọn họ, người thì chết, người thì mất tích, hiện giờ còn sống trừ Tần Mục Ngôn cũng chỉ có Hà Nam vương Tần Mục Lâm, bởi vì hắn vẫn luôn theo đảng Thái Tử, sau khi Tần Mục Phong đăng cơ lại chủ động thỉnh cầu thoái ẩn, lúc này mới bảo vệ được một mạng.
Những Vương gia khác tự nhiên không có may mắn như vậy, đặc biệt là Tần Mục Dục, hắn là con trai thứ năm của tiên đế, từng là đứa con mà tiên đế yêu thích nhất cũng ở trong lòng hướng đến vị trí người thừa kế, sau khi Tần Mục Phong đăng cơ, Tần Mục Dục không bao lâu liền “Bệnh”chết, vương phủ của hắn hai tháng sau cũng bị một ngọn lửa lớn đốt cháy không còn, toàn bộ vương phủ không một người sống.
Nhổ cỏ tận gốc, đây là tác phong của Tần Mục Phong, chỉ là hắn không biết ở ngay dưới mí mắt hắn, có một người cũng dám giấu trời qua biển, cứu nhi tử của Tần Mục Dục là Tần Hạo……
“Cửu thúc.”
Tần Hạo nhìn Cửu hoàng thúc chỉ lớn hơn mình bốn tuổi, ngữ khí có chút phức tạp.
“Người lần này cứu con sẽ gây hoạ sát thân.”
Nghe Tần Hạo nói, Tô Duệ không nói một lời, chỉ là yên lặng nhìn Tần Hạo.
Tô Duệ xem người luôn rất chuẩn, hắn tin tưởng trực giác của mình. Ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy Tần Hạo, trừ cảm thấy tiểu tử này có điểm giống mình, thực hợp nhãn duyên, hắn còn cảm giác được nội tâm Tần Hạo, đây là người ân oán phân minh cực kì có nguyên tắc, sát phạt quyết đoán.
Ở cốt truyện Tô Duệ biết, Tần Hạo cũng không có tồn tại.
Như vậy, có hai cái khả năng:
Thứ nhất, trong thế giới nguyên bản Tần Hạo nghe theo an bài của Tần Mục Ngôn không có bước vào đế đô nửa bước, mai danh ẩn tích qua cả đời.
Khả năng thứ hai chính là Tần Hạo giống như hôm nay, trộm tới đế đô thậm chí vào hoàng thành hành thích, sau khi thất bại bị Đại Lý Tự bắt được, cuối cùng, chết.
Tô Duệ càng nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn.
Hắn cảm thấy Tần Hạo tuyệt đối không phải người cam nguyện mai danh ẩn tích cả đời, mà ở nguyên thế giới, không có mình cùng Tô Vãn tồn tại, sau khi hành thích thất bại Tần Hạo tự nhiên sẽ bị nghiêm hình tra tấn, hắn hẳn là không có khai ra Tần Mục Ngôn, cuối cùng chỉ có thể lặng yên không một tiếng động chết ở tử lao của Đại Lý Tự……
Trong thư phòng ánh nến đong đưa, không khí áp lực.
Tần Hạo bị Tô Duệ nhìn chằm chằm, bất tri bất giác đã đổ một thân mồ hôi lạnh.
Chỉ qua mấy năm không gặp, Tần Hạo cảm thấy Cửu hoàng thúc trước mặt mình có biến hóa rất lớn, ở trong trí nhớ của Tần Hạo Cửu hoàng thúc là nam nhân ốm yếu nhưng lại đặc biệt ôn nhu hòa khí, mà người trước mắt lại đem đến cho Tần Hạo một loại cảm giác đặc biệt nguy hiểm.
Rõ ràng đối phương chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn mình, nhưng Tần Hạo lại cảm thấy mình phảng phất giống như bị mãnh thú theo dõi, không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào.
Thư phòng bình tĩnh duy trì một lát, thẳng đến khi Tô Duệ thay đổi dáng ngồi, hắn một bên nắm thật chặt áo choàng trên người mình, một bên lười biếng giương mắt hướng về phía Tần Hạo mỉm cười mở miệng.
“Tần Hạo, ngươi muốn làm hoàng đế không?”
“Cửu thúc?”
Tần Hạo sửng sốt, thân thể cứng đờ, có chút kinh ngạc nhìn Tô Duệ.
“Hiện tại cho ngươi hai con đường.”
Tô Duệ dùng đôi tay chống đỡ án thư, chậm rãi đứng dậy.
“Hoặc là, ta đưa ngươi lên ngôi cửu ngũ! Hoặc là, ta đưa ngươi đi địa phủ hoàng tuyền!”
~~~~~~~
Ối Tô tướng quân bá đạo quá đi.. Ta thích ♥️♥️♥️♥️♥️