Edt: Mítt~~~~~~~~Thời gian cuối tuần ngắn ngủi trôi qua, Tô Vãn lại phải về Phong Hằng đi học, mà Tô Duệ cũng từ chỗ Tô Vãn cầm một số tài chính khởi đầu, tính trước tiên ở thành phố D mở một phòng làm việc về internet khoa học kỹ thuật.
Đi học là những ngày đặc biệt nhàm chán, ở cốt truyện mà Tô Vãn biết, về trường học suất diễn thật ra cũng không nhiều lắm, mà hiện tại trở thành một thành viên trong thế giới này, cô lại không thể không mỗi ngày đúng hạn đến trường học báo danh, thật ra ngay từ đầu Tô Vãn tính rời khỏi trường học tự mình lập nghiệp, nhưng từ khi biết Tô Duệ trở thành Tiêu Khải, cô không thể không thay đổi sách lược của mình.
Vì không để Tô Duệ rước lấy phiền toái không cần thiết, Tô Vãn cảm thấy mình tạm thời làm một học sinh cao trung cũng không có gì ghê gớm.
Nữ chủ đại nhân Tưởng Du vẫn sẽ mỗi ngày quấn lấy Tô Vãn, ý đồ dùng tỷ muội tình thâm tới đả động cô, đương nhiên, cái ý tưởng này là rất tốt, đáng tiếc Tô Vãn căn bản không muốn nhìn thấy cô ấy được vui vẻ?
Mỗi lần cùng Tưởng Du nhấc lên quan hệ đều sẽ gặp được một đám hộ hoa sứ giả não tàn, cái này làm cho Tô Vãn phiền chán muốn chết....
Các đại ca, chẳng lẽ các người không biết Tưởng Du nhà các người là võ lâm cao thủ sao?
Tôi chẳng lẽ còn có thể đánh thắng được cô ta sao?.
Mỗi lần vừa thấy mặt các người đều bảo “Cô cái nữ nhân ác độc này, cô dám khi dễ Tưởng Du! Cô chết chắc rồi!”
Ánh mắt nhìn tôi, các người không chê phiền nhưng tôi đều phiền đến muốn chết rồi.
“Tô Vãn.”
Hôm nay, Tô Vãn mới từ tiết thể dục trộm đi về phòng học tính ngủ một giấc, kết quả ở hành lang bị người gọi lại.
“A?”
Bởi vì thanh âm gọi mình lại kia nghe có chút quen tai, Tô Vãn nhịn không được dừng bước chân quay đầu nhìn thoáng qua.
Xuất hiện ở trước mắt cô chính là một thân ảnh đặc biệt ưu nhã, hắn không có mặc giáo phục nghìn bài một điệu, mà là mặc một bộ trang phục danh sư thủ công định chế số lượng có hạn ở nước ngoài.
Có thể ở Phong Hằng mặc thành như vậy, hình như chỉ có một người.
“Âu Dương Lạc?”
Tô Vãn ở trong trí nhớ của nguyên chủ tìm được một vị như vậy, cháu trai của Âu Dương hiệu trưởng, đại thiếu gia Âu Dương gia, luôn tự xưng là quý công tử ưu nhã Âu Dương Lạc.
Ở toàn bộ Phong Hằng, cũng chỉ có một mình hắn là không mặc giáo phục, vậy cũng chỉ để biểu hiện cái gọi là ưu nhã phong độ của mình.
Nghe Tô Vãn vậy mà dám gọi thẳng tên của mình, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lạc trầm xuống.
“Tô Vãn, tên tôi không phải ai cũng có thể gọi, cô cho rằng cô là ai?”
Ở toàn bộ Phong Hằng, nếu nói La Ngữ là thần tượng học bá mà mọi người đều sùng bái, như vậy Âu Dương Lạc giống như là đế vương cao không với tới..
Hắn ở trong trường học này có thể hô mưa gọi gió, là tình nhân trong mộng của vô số nữ sinh, mà mọi người thấy mặt hắn, đều phải kêu một tiếng “Lạc thiếu gia”.
Chính là một đại thiếu gia như vậy, mặt ngoài cao lãnh lại ưu nhã quý khí, trên thực tế lại là một người cá biệt tâm lí vặn vẹo thiếu thốn tình cảm.
Lúc này nhìn thấy Âu Dương Lạc vẻ mặt miệt thị nhìn mình, Tô Vãn cũng hết chỗ nói rồi....
Đại thiếu gia, tôi có phải nên quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết hay không, không ngừng khẩn cầu cậu tha thứ cho phàm nhân chúng tôi?
Cậu lại cho rằng, cậu là ai?
Đối với mỗ thiếu niên mắc chứng trung nhị bệnh bị bệnh phát tác, Tô Vãn quyết định, làm lơ hắn!
Vì thế dưới vẻ mặt Âu Dương Lạc cô mau tới nhận sai, nhận sai xong tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô của hắn, Tô Vãn thực bình tĩnh xoay người rời đi,…
Rời đi...
“Tô Vãn!”
Nhìn thấy bóng dáng Tô Vãn rời đi, Âu Dương Lạc hung hăng nắm chặt nắm tay, hôm nay hắn gặp Tô Vãn chính là muốn cho cô chút giáo huấn để cô không thể luôn cùng Tưởng Du đối nghịch, không ngờ tới cô cũng dám làm lơ mình?
Cô thật cho rằng mình chính là đại tiểu thư Tô gia?
Còn không phải là cái hàng giả sao!
Quả thật, về thân phận Tô Vãn, cho dù Tô gia có tâm dấu diếm, nhưng những đại gia tộc ở thành phố D đều có con đường tin tức của riêng mình, Âu Dương Lạc từ một lần ở hành lang thoáng nhìn liền đối với Tưởng Du nhất kiến chung tình, sau đó hắn lập tức phái người điều tra thân phận của Tưởng Du, như vậy thân phận chân chính của Tô Vãn cũng theo đó trồi lên mặt nước.....
Tưởng Du mới là thiên kim chân chính của Tô gia, mà Tô Vãn bất quá chỉ là con gái của thôn phụ dân dã.
Sau khi biết chuyện này, Âu Dương Lạc càng thêm thưởng thức Tưởng Du, đồng dạng tự nhiên cũng là càng ngày càng chán ghét Tô Vãn.
Thân là thiên kim chân chính vẫn luôn đau khổ cầu xin chấp nhận, mà cái hàng giả kia thật đúng là dám làm giá?
Thật là người hạ đẳng không biết xấu hổ!
(Coi chừng nửa đêm Tô tướng quân lại nhà kiếm nha anh gì ơi =))).) Người như vậy căn bản không xứng làm em gái của Tưởng Du, càng không xứng tiếp tục ở lại Tô gia……
Tô Vãn còn không biết Âu Dương Lạc đã quyết định giúp đỡ Tưởng Du đem “Người hạ đẳng” như mình đuổi ra khỏi Tô gia, đương nhiên nếu là biết Tô Vãn cũng không thèm để ý.
Ai nha, tiểu thiên sứ Tưởng Du nhà chúng ta chính là người gặp người thích, dẫn đến vô số tài tuấn khom lưng.
Tô Vãn cũng biết nam nhân này muốn bắt đầu xuống tay đối phó mình, cô chỉ là chờ gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó là được rồi, còn lại cô mới không nghĩ đi lãng phí tế bào não suy xét đâu…….
Nhàm chán một ngày trong sự điều tra cùng ác ý của các hộ hoa sứ giả chậm rãi vượt qua.
Bởi vì phòng làm việc internet của Tô Duệ đã từng bước đi vào quỹ đạo, mấy ngày gần đây sau khi Tô Vãn tan học đều là tự mình về chung cư, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Tiểu thư!”
Vừa ra tới cổng trường, Tô Vãn liền thấy được một hình bóng quen thuộc.
Tài xế Tô gia, chú Lưu.
“Chú Lưu, chú hôm nay tới đón người nọ tan học sao?”
Chú Lưu cũng là người làm lâu năm của Tô gia, là một vị tính cách đặc biệt tốt, làm người rất thành thật, Tô Vãn từ lúc bắt đầu học tiểu học vẫn luôn là chú Lưu phụ trách đón đưa cô.
Cho nên nhìn thấy chú Lưu, ngữ khí Tô Vãn còn xem như ôn hòa...
“Tiểu thư, tiên sinh phân phó tôi đón cô cùng Tưởng Du tiểu thư trở về, phu nhân bà ấy…… Phu nhân bà ấy nhớ cô.”
Nhắc tới Văn Thù, biểu tình chú Lưu có chút phức tạp.
“Đại tiểu thư, phu nhân bà thật sự rất nhớ cô, cô trở về thăm bà đi.”
Từ khi Tô Ngọc không còn nữa, không có người chuyên điều trị cho thân thể Văn Thù, bà vốn thân thể ốm yếu đã nhịn không được bao lâu nữa.
Văn Thù……
Tô Vãn nhớ tới nữ nhân thiện lương ôn nhu rồi lại không còn nhiều thời gian kia, cô nhịn không được từ từ thở dài một hơi, mắt thấy Tưởng Du đã cùng La Ngữ từ phía sau đi tới, Tô Vãn lúc này mới nhanh chui vào vị trí ghế phụ.
“Chú Lưu, tôi trở về.”
Nhìn thấy Tô Vãn lên xe, chú Lưu rốt cuộc an ủi cười cười, đại tiểu thư là người mình nhìn từ nhỏ đến lớn, tuy rằng tính tình cô không tốt lắm, nhưng cô vẫn luôn là một đứa nhỏ hiếu thuận, điều này chú Lưu đều biết rõ.
Lúc này, La Ngữ cùng Tưởng Du đã chạy tới cửa xe, dư quang khóe mắt nhìn thấy Tô Vãn chui vào bên trong xe, ánh mắt La Ngữ lạnh lẽo, xoay mặt nhìn thấy Tưởng Du một bên vẻ mặt cao hứng, La Ngữ nhịn không được lôi kéo tay cô...
“Tưởng Du, em cẩn thận một chút, Tô Vãn hôm nay trở lại Tô gia nói không chừng lại muốn làm chuyện gì đó.”
“Sẽ không đâu, Tiểu Vãn cuối cùng cũng
chịu về nhà, ba mẹ nhìn thấy cô ấy nhất định rất cao hứng, hôm nay em cũng thật cao hứng! La Ngữ, em đã sớm nói với anh rồi, em nhất định có thể đả động được cô ấy?”
Lúc này Tưởng Du cảm thấy mình đã dùng kiên trì cùng không ngừng nỗ lực để đổi lấy được tình cảm chị em, nhịn không được hướng về phía La Ngữ trước người sáng lạn cười cười.
Ở ba ngày trước hai người mới chính thức xác định quan hệ yêu đương, tuy rằng ngay từ đầu đối mặt với La Ngữ từng bước ép sát, Tưởng Du vẫn luôn cự tuyệt, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Vãn cùng Tiêu Khải ở bên nhau, Tưởng Du đối với cái gánh nặng tâm lí “Đoạt người yêu” này cũng không còn nữa, cho nên cô hiện giờ đối mặt với La Ngữ, liền không tự chủ được bị hắn hấp dẫn, cuối cùng cô vẫn là thuận theo tâm mình, lựa chọn cùng La Ngữ ở bên nhau.
“Được rồi, nếu em về nhà xảy ra chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho anh.”
La Ngữ theo thói quen biết Tưởng Du thiện lương tốt đẹp như vậy, hắn cũng không đành lòng đả kích cô, đành phải lại lần nữa cầm tay nhỏ của cô, mới lưu luyến cùng người yêu mình tạm biệt..
Thấy Tưởng Du cũng ngồi lên xe, chú Lưu đứng ở bên cạnh xe hướng về phía La Ngữ cung kính gật gật đầu, lúc này mới trở lại trong xe khởi động xe mà đi……
Tô Vãn vừa lên xe liền dựa vào trên ghế phụ chợp mắt, chờ xe khởi động, cô còn thuận tay mở CD trong xe, Tưởng Du phía sau thử thăm dò kêu cô vài tiếng, thấy Tô Vãn không phản ứng, cô cũng chỉ có thể buồn bực gục đầu trầm mặc.
Trong xe quanh quẩn khúc thanh nhạc du dương uyển chuyển, này là khúc nhạc trước kia nguyên chủ thích nghe nhất, xem ra cô không ở mấy ngày này, Tô gia ít nhất còn có người không có quên sự tồn tại của cô……
Trở lại biệt thự Tô gia, xe còn chưa có tiến vào sân, Tô Vãn liền mở mắt, nhìn thấy đình viện dừng một chiếc xe xa lạ, ánh mắt Tô Vãn hơi đổi...
“Chú Lưu, trong nhà có khách sao?”.
“A?”
Chú Lưu lúc này mới nhìn thấy chiếc xe mà Tô Vãn nói kia, nhìn đến bảng số xe, sắc mặt chú Lưu cũng thay đổi.
“Đại tiểu thư, đó là xe của bác sĩ Quách, không phải là…… Phu nhân, phu nhân bà ấy……”
Không chờ chú Lưu nói xong, Tô Vãn đã nhanh chân từ trên xe nhảy xuống.
“Tiểu Vãn, từ từ chờ tôi!”
Tưởng Du cũng theo sát ở phía sau Tô Vãn, khi hai người tiến vào biệt thự, toàn bộ biệt thự đều tràn ngập hơi thở áp lực cùng khẩn trương, Tô Vãn chạy nhanh lên lầu hai đi tới ngoài cửa phòng Văn Thù, lúc này, Tô Hải Thành trong mắt đầy tơ máu đứng ở cửa phòng không ngừng đi qua đi lại.
“Ba, mẹ thế nào rồi?”
“Tiểu Vãn con đã trở lại, mẹ con bà ấy……”
Tô Hải Thành lúc này cũng không có vì con gái trở về mà cảm thấy vui sướng, hắn nhớ tới sinh tử chưa biết của vợ mình, đôi mắt tràn đầy thần sắc đau đớn kịch liệt.
“Từ sau khi anh họ con qua đời ngoài ý muốn, thân thể của bà ấy càng ngày càng không tốt, ba đã đi thỉnh trung y danh thủ quốc gia là Quách lão tự mình tới xem bệnh cho mẹ con, thuật châm cứu của Quách lão nổi tiếng, hy vọng ông ấy có thể làm cho mẹ con từ trong hôn mê tỉnh lại.”
Ở nửa giờ trước, Tô Hải Thành lúc ấy còn ở công ty mở họp, kết quả họp được một nửa liền nhận được điện thoại của người làm trong nhà báo rằng Văn Thù hôn mê bất tỉnh, biết được vợ hiền đột nhiên hôn mê, hắn lập tức lái xe trở về hơn nữa trực tiếp gọi người mời Quách lão đến, chỉ là tới hiện tại, Quách lão vẫn còn ở bên trong chẩn trị, Văn Thù cuối cùng là tình huống như thế nào, Tô Hải Thành cũng không biết được.
Hôn mê bất tỉnh?
Nghe Tô Hải Thành nói, lại nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng chặt, Tô Vãn nhịn không được lui về phía sau tới một bên móc di động ra gọi cho Tô Duệ.....
"Anh lập tức lại đây đi, em đem địa chỉ gửi cho anh!"
Treo điện thoại, Tô Vãn liền đem địa chỉ Tô gia trực tiếp gửi cho Tô Duệ.
Nhìn thấy Tô Vãn ở một bên nói chuyện điện thoại, Tưởng Du nhịn không được nhìn cô nhiều một chút.
“Tiểu Vãn, cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Không cần cô quản.”
Tô Vãn trừng mắt nhìn Tưởng Du một cái, dứt khoát đứng ở cửa phòng bên kia, cả người dựa vào trên tường, rũ con ngươi, ngơ ngác nhìn hai chân mình đến phát ngốc.
Đã sớm lòng nóng như lửa đốt, Tô Hải Thành hiện tại cũng không có tâm tình đi điều tiết mâu thuẫn của hai đứa con gái của mình, hắn vẫn không ngừng ở cửa phòng ngủ đi qua đi lại, Tưởng Du giống như muốn há mồm nói cái gì, nhưng một trận chuông điện thoại đánh gãy ý định của cô.
Là điện thoại của La Ngữ.
Thực hiển nhiên đối với tình cảnh của Tưởng Du, La Ngữ vẫn luôn không yên tâm.
“La Ngữ!”
Tiếp điện thoại của La Ngữ, Tưởng Du cảm xúc lập tức liền kích động, từ microphone nghe được thanh âm của cô đều phát run, La Ngữ nhịn không được truy vấn.
“Tiểu Du, em làm sao vậy?”
“La Ngữ, mẹ em, mẹ em người……”
Lời nói còn chưa nói xong, Tưởng Du đã nhịn không được nghẹn ngào lên.
“Em đã mất đi một người mẹ, không muốn mất đi một người nữa, La Ngữ, em nên làm cái gì bây giờ, em nên làm cái gì bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Mẹ nó.
Tô Vãn dựa vào một bên tường nghe Tưởng Du than thở khóc lóc gọi điện thoại, cô nhịn không được nhíu nhíu mày, sau đó không tự chủ được nâng lên khuôn mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tưởng Du...
“Muốn gọi điện thoại làm ra vẻ, thỉnh cô tránh xa một chút! Mẹ tôi sẽ không có việc gì, cô ở đây khóc tang cái gì, cho ai xem?”
Lúc này đây, Tô Vãn cũng không có thu liễm ngữ khí lạnh lẽo của mình, đầu bên kia điện thoại La Ngữ cũng nghe được rõ ràng thanh âm của Tô Vãn.
Nhất thời, sắc mặt của hắn liền trầm xuống.
“Tiểu Du, em đừng lo lắng, anh lập tức mang bác sĩ tư nhân nhà anh qua đó, bác gái sẽ không có việc gì!”
La Ngữ bên kia đã vội vàng treo điện thoại, mà Tưởng Du cũng nắm chặt điện thoại trong tay, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tô Vãn.
“Tiểu Vãn, tôi cũng là lo lắng cho mẹ, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi không phải……”
“Đủ rồi, đừng ồn nữa!”
Tô Hải Thành vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
“Mẹ hai đứa còn đang hôn mê, hai đứa không thể yên tĩnh một chút sao?”
“Ba ba, con……”
Tưởng Du cắn cắn môi, thấy Tô Vãn lại rũ xuống con ngươi đến phát ngốc, cô cũng chỉ đành đem lời giải thích của mình nuốt trở về……
~~~~~~~
Chả thấy bà nữ chủ nào mạnh mẽ được bằng phân nửa Vãn tỷ =)))