Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Hoán Đổi Thiên Kim (14)


trước sau

Edt: Mítt

~~~~~~~

Ở trong trí nhớ của Tô Hải Thành, con gái Tô Vãn của mình từ nhỏ đã được nuông chiều, ở trước mặt mình con bé cũng đã bộc phát không ít tính tình, nhưng giống giờ phút này ánh mắt bình tĩnh lại kiên định như thế, Tô Hải Thành chưa bao giờ nhìn thấy qua ở trên người Tô Vãn.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Tô Hải Thành cuối cùng vẫn thở dài một hơi.

“Chúng ta ai cũng không đi vào, nhưng, Tiểu Tiêu hắn…… Hiểu y thuật sao?”

Có câu nói gọi là ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, mỗi người ở trong tuyệt vọng đều sẽ chờ đợi kỳ tích phát sinh, ở ngay lúc này Tô Hải Thành có lẽ cũng là ôm tâm tính như vậy....

Y thuật?

Xin lỗi, giết người bằng một ngàn lẻ một loại phương thức đối với Tô tướng quân dễ như trở bàn tay, còn cứu người sao……

“Hắn hiểu.”

Tô Vãn vẻ mặt bình tĩnh trả lời một câu, trên mặt không có bất kì thần sắc chột dạ gì, nhưng thật ra Tưởng Du ở một bên há miệng thở dốc, muốn mở miệng, nhưng chú ý tới mắt lạnh của Tô Vãn nhìn chằm chằm mình, Tưởng Du cũng chỉ đành nhẹ nhàng ngậm miệng lại, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng về Tiêu Khải.

Tưởng Du quen biết Tiêu Khải đã gần mười năm, cô tự nhận là mình đã đủ hiểu biết về Tiêu Khải, hắn biết công phu, biết nấu cơm, thậm chí làm việc nhà hoặc giúp đỡ người khác đều cực kì tốt, nhưng mà……

Y thuật là công việc khó như vậy, Tiêu đại ca sao có thể sẽ biết chứ?

Có thể ở trong võ đường phụ giúp dưỡng phụ chiếu cố những đồng bạn bị thương, trợ giúp bọn họ xoa bóp một chút, đã là toàn bộ công phu của Tiêu Khải rồi…….

Cho dù ở ngoài cửa phòng mọi người ôm tâm tình như thế nào, trong phòng, Tô Duệ đã đi tới trước giường bệnh của Văn Thù.

Vừa mới bốn mươi tuổi, Văn Thù tuy rằng bệnh tật quấn thân đã lâu nhưng bởi vì bảo dưỡng khéo léo, tướng mạo xuất chúng, bà nằm trên giường bệnh thoạt nhìn cũng chỉ mới ba mươi, cho dù hôn mê, cũng khó nén được ưu nhã quý khí trên mặt.

Tô Duệ nhìn nhìn sắc mặt Văn Thù, ngón tay thon dài hữu lực không tự chủ được đặt ở trên cổ tay gầy ốm tái nhợt của Văn Thù, đồng thời, Tô Duệ dùng tay trái từ bên hông mình rút ra dao phẫu thuật ngày đó lấy từ chỗ từ Tô Ngọc, ở đầu ngón trỏ của Văn Thù nhẹ nhàng cắt một đường vết thương, không bao lâu, từng giọt máu màu đỏ tím liền từ đầu ngón tay Văn Thù chảy ra.

Ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, dùng vật chứa trên bàn đem tất cả máu chảy ra chứa vào, bất đồng với bác sĩ Hứa cẩn thận, Tô Duệ trực tiếp dùng lưỡi dao phẫu thuật dính máu tươi, đem đến trước mũi của mình ngửi ngửi.

Đây là……

Ngửi được hương vị đặc thù của loại máu này, Tô Duệ hơi nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên vô số cấu tạo của virus cùng độc tố, cuối cùng hắn mở choàng mắt, trong ánh mắt hiện lên thần sắc hiểu rõ.

“Thì ra…… Là như thế này à”

Tô Duệ nhịn không được nhìn thoáng qua Văn Thù trên giường bệnh, biểu tình trên mặt cũng trở nên có chút quỷ
dị.

Cầm lấy một tấm khăn lông màu trắng không chút để ý xoa xoa dao phẫu thuật dính máu, Tô Duệ chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đem vật chứa kia lại lần nữa để bên cạnh giường bệnh Văn Thù, sau đó đem ngón tay chảy máu của bà nhắm ngay miệng vật chứa.

“Nếu là nhân quả thuộc về tôi, vậy trực tiếp kết thúc đi.”

Thấp thấp tự nói một câu, ngón tay ở tay phải của Tô Duệ đột nhiên đánh vào huyệt đạo trên tâm mạch của Văn Thù, từng giọt máu đỏ tím từ đầu ngón tay Văn Thù chảy ra, không bao lâu, đã sắp chứa đầy toàn bộ vật chứa, mà lúc này trong phòng cũng bắt đầu tràn ngập một cổ hương vị nhàn nhạt kỳ dị.

“Ưm”

Văn Thù trên giường nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, lông mi thật dài rung động, chậm rãi mở mắt.

Trước mắt tất cả còn đang mơ hồ mà đong đưa, Văn Thù thích ứng một lát, mới phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, chung quanh đặt đầy dụng cụ chữa bệnh quen thuộc.

Đây là…….

Cô nhớ là, mình hình như bị hôn mê, mà hiện tại……

Văn Thù hơi quay mặt đi liền thấy được bên giường lớn có một thanh niên xa lạ đang đứng, lúc này trong tay hắn còn cầm vật chứa chứa đầy máu tươi.

Hai người ánh mắt chạm nhau, thanh niên ánh mắt quá mức lạnh băng mà sắc bén, nhưng Văn Thù đón ánh mắt lạnh băng như vậy cũng không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại hướng về phía Tô Duệ ôn nhu cười cười.

“Cậu là…… Là, Tiêu Khải sao?”

Cô gặp qua ảnh chụp của hắn, biết hắn là người yêu hiện tại của con gái mình.

Thanh âm của Văn Thù giống như con người bà, đặc biệt ôn nhu, đặc biệt thân thiết.

Chỉ là một tiếng nhẹ nhàng dò hỏi, lập tức làm ánh mắt Tô Duệ nhu hòa xuống.

“Con là Tiêu Khải, dì à, người cảm giác thế nào?”

“Ta cảm thấy rất tốt.”

Văn Thù lại hướng về phía Tô Duệ cười cười, ánh mắt dừng ở vật chứa máu tươi phía trên.

“Đây là…… máu của ta?”

“Đúng vậy, người trúng độc, độc dược mãn tính, bởi vì trong thời gian quy định không có tiếp tục tiêm vào mới dẫn đến đột nhiên hôn mê, độc tố này thật ra là……”

Tô Duệ còn chưa nói xong, Văn Thù ngữ khí đạm nhiên đánh gãy lời hắn.

“Ta biết.”

“Người biết là hắn làm?”

Tô Duệ ánh mắt chợt lóe, có chút kinh ngạc nhìn Văn Thù.

Nữ nhân này, quả thực không phải người bình thường.

~~~~~~~~~

Chương sau sẽ là bí mật kinh thiên động địa về anh Ngọc đã đi lĩnh cơm hộp và bà mẹ ôn nhu Văn Thù mới tỉnh lại....

Mời quý dzị kéo qua chương sau ngay và luônnnnn.. =>>>>>>>>

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện