Edt: Mítt Giáng Sinh qua đi, ngay sau đó chính là Nguyên Đán, sau đó nữa chính là ngày quan trong nhất ở mỗi học kì của Phong Hằng, kỳ thi cuối kì.
Lần thi này đối với Tô Vãn mà nói cũng không có khó khăn gì, cho nên cô rất dễ dàng đứng trong top 3, thành công ở trước mặt mọi người trình diễn màn nghịch tập “Đội sổ”, cái này làm cho các bạn nhỏ toàn khối mở rộng tầm mắt, chủ nhiệm lớp lão sư Ôn Văn Hạo thậm chí còn cố ý tìm Tô Vãn đến văn phòng của mình nói chuyện.
Đối với vị mặt người dạ thú này, Tô Vãn là thật tình không có một chút hảo cảm nào, cho nên cô chỉ là vội vàng ứng phó vài câu, rồi từ trong văn phòng trốn ra, mới ra tới cửa, Tô Vãn liền thấy được La ngữ đang dựa tường ở một bên hành lang chờ mình.
“Không có việc gì chứ?”
La Ngữ có chút lo lắng nhìn Tô Vãn.
“Tôi có thể có chuyện gì?”
Tô Vãn đón ánh mắt La Ngữ có chút ngoài ý muốn hỏi.
“Không có gì.”
La Ngữ chuyển ánh mắt, ngày đó ở vũ hội người khác không biết Ôn Văn Hạo cùng ai rời đi, nhưng La Ngữ biết.
Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Tưởng Du, mà sau đó Tưởng Du dọn ra khỏi Tô gia sống chung với Ôn Văn Hạo, tuy rằng rất bí mật, nhưng ở thành phố D, đối với La gia mà nói căn bản không có bí mật gì.
Đối với lựa chọn của Tưởng Du ở bên Ôn Văn Hạo, làm La Ngữ cảm thấy rất ngoài ý muốn, cũng cảm thấy hết hy vọng.
Hiện tại Tưởng Du đã không còn giống lúc trước cho La Ngữ cảm giác động tâm, hơn nữa gần đây Tưởng Du còn cùng Âu Dương Lạc rất thân với nhau, cái này làm cho La Ngữ có chút để ý, hắn không biết Tưởng Du suy nghĩ cái gì, hôm nay trong lúc vô ý nhìn thấy Ôn Văn Hạo mang theo Tô Vãn vào văn phòng, La Ngữ ma xui quỷ khiến thế nào liền đi theo, hắn cảm thấy Ôn Văn Hạo không có ý tốt.
“Cũng tan học rồi, tôi đi đây.”
Thấy La Ngữ sững sờ ở đó không nói lời nào, Tô Vãn nhịn không được vừa nói vừa bước đi.
“Tôi đưa cô đi.”
“Chú Lưu sẽ đến đón tôi” từ lúc Tưởng Du rời khỏi Tô gia, chú Lưu lại thành tài xế chuyên đưa đón một mình Tô Vãn.
“Xe tôi ở dưới lầu, tôi đưa cô đến cổng trường.”
La Ngữ mỉm cười, vẻ mặt chân thành làm người ta không đành lòng cự tuyệt.
“Được rồi.”
Tô Vãn gật gật đầu, vị bạn trai cũ này, hiện giờ xem ra cũng không làm người ta chán ghét nữa.
Hai người vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, hoàn toàn không phát hiện có một thân ảnh mảnh khảnh vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, lặng lẽ cầm di động không ngừng chụp lén.
“Tích tích”
Tô Vãn vừa mới ngồi lên xe La Ngữ, di động của cô liền nhận được một tin nhắn, nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt Tô Vãn lạnh lùng, ánh mắt như có như không đảo qua kính chiếu hậu của xe.
“Làm sao vậy?”
Cảm giác được thần sắc Tô Vãn có biến, La Ngữ nhịn không được hỏi một câu.
“Không có việc gì.”
Tô Vãn cười cười, rũ con ngươi nhìn di động của mình, nhìn nhìn, cô đột nhiên quay đầu nhìn La Ngữ, cười khẽ nói.
“La Ngữ, đêm lễ hội hôm đó tôi ở đại sảnh thấy anh, nhưng mà hình như lúc ấy anh còn đang ôm một cô gái khác, tôi không dám quấy rầy chuyện tốt của các người.”
Lễ hội, cô gái……
Bàn tay cầm tay lái của La Ngữ hơi căng thẳng.
“Bị cô thấy được sao, cái kia……”
Bỗng nhiên La Ngữ cũng không biết nên nói thế nào, cô gái mang mặt nạ kia cho hắn một loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, nhưng hắn đoán không ra cũng tìm không thấy được cô ấy là ai.
Ngày đó cô chỉ là vô tình ngã vào trong ngực mình, hai người chỉ nói một câu, mà thời điểm tách ra cô gái ấy đột nhiên xoay người, ôm lấy hắn rồi hôn môi hắn.
Này vẫn là lần đầu tiên La Ngữ bị người ta cưỡng hôn, nhưng cô gái kia hôn hắn đặc biệt ôn nhu, mang theo sự quyến luyến thật sâu, làm tâm của La Ngữ cũng mềm mại theo, chỉ tiếc, cô biến mất quá nhanh trong đám người, sau đó La Ngữ tìm khắp toàn bộ hội trường cũng tìm không được hình bóng quen thuộc kia.
Cô là ai? Là cô bé lọ lem sao?
“Cô gái kia tôi không quen biết, nhưng tôi cảm thấy cô rất quen thuộc.”
La Ngữ có chút mất mát cười cười..
“Cô giống như trong truyện cổ tích cô bé lọ lem, khi ma pháp biến mất, cả người cô cũng biến mất ở trong đêm vũ hội, tôi cuối cùng tìm không thấy thân ảnh của cô ấy.”
“Cô ấy cũng không phải là cô bé lọ lem, mà là chị của cô bé lọ lem.”
“Kẽo kẹt”
Nghe Tô Vãn nói, La Ngữ đột nhiên dẫm chân phanh....
“Cô biết cô ấy là ai?”.
“A.”
Tô Vãn có chút giảo hoạt chớp chớp mắt..
“Nói không chừng chính là tôi?”
Ách.
Ánh mắt La Ngữ chợt lóe.
“Đừng đùa nữa, không phải cô, tôi biết. Cô ấy cho tôi cảm giác…… Tóm lại không phải cô.”
“Được rồi, không phải tôi, nhưng tôi thật sự biết cô ấy là ai, a, nếu anh muốn gặp cô ấy, tôi có thể hỗ trợ nha!”
“Thật sao?”
Nhìn gương mặt mỉm cười của Tô Vãn, biểu tình La Ngữ có vẻ đặc biệt kích động.
“Tô Vãn, cô thật sự chịu giúp tôi?”
“Xem biểu hiện của anh.”
Tô Vãn lại theo bản năng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái..
“Mau lái xe đi! Anh gấp cái gì nha, cơm ngon không sợ muộn.”
La học bá:……
Sau khi tạm biệt La Ngữ, Tô Vãn cũng không có trực tiếp về Tô gia, cô phân phó chú Lưu đem xe chạy đến một tiệm cà phê cách trường học không xa, tự mình tìm cái chỗ ngồi yên tĩnh, trực tiếp mở di động gửi đi một tin nhắn.
Không bao lâu sau liền có một hình bóng quen thuộc đi vào quán cà phê, nhìn thấy Tô Vãn, người nọ bước nhanh đi đến trước bàn của cô, chậm rãi ngồi đối diện Tô Vãn.
“Tới rồi?”
Tô Vãn nhìn Hứa Nặc thở hổn hển, nhịn không được cong cong khóe môi.
“Tôi kêu giúp cậu một ly lam sơn, La Ngữ thích, cậu cũng thích chứ?”
Sắc mặt Hứa Nặc 囧, tuy rằng có mắt kính thật dày che đậy, nhưng Tô Vãn vẫn nhìn thấy trong ánh mắt Hứa Nặc có một tia xấu hổ.
“Chuyện ngày hôm nay……”
Tô Vãn nghĩ nghĩ, đang muốn nói sang chuyện khác, Hứa Nặc ở một bên lập tức khẩn trương xua xua tay...
“Tôi không theo dõi cậu, tôi thật sự không theo dõi các người!”
“Hở.”
Tô Vãn nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hứa Nặc, không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên mình tiến vào nhiệm vụ, người đầu
tiên nhìn thấy cũng là Hứa Nặc.
Cô ở lớp cảm giác tồn tại cực thấp, nhưng trên thực tế Hứa Nặc là một cô gái rất xinh đẹp, cô chỉ là không thích trang điểm càng không thích biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
Vừa rồi ở trên xe La Ngữ, Tô Vãn nhận được tin nhắn kia chính là Hứa Nặc gửi cho cô, mà nội dung tin nhắn lại là về Tưởng Du.
Mấy ngày nay Tưởng Du yên ổn không ít, mắt thấy thi học kì xong liền nghỉ ăn tết, Tô Vãn cũng không quá để ý sự tồn tại của Tưởng Du, không nghĩ tới cô ta vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn “Vạch trần” mình.
Làm nữ chủ làm thành như vậy cũng thật là bó tay ~
“Tôi biết cậu trong lúc vô ý phát hiện Tưởng Du theo dõi tôi, Hứa Nặc cảm ơn cậu.”
Tô Vãn nói làm Hứa Nặc vẫn luôn khẩn trương cuối cùng an lòng không ít.
Ngày đó ở trong lễ hội nhất thời xúc động cưỡng hôn La Ngữ, cả người Hứa Nặc đều choáng váng.
Cô cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người nữa, cũng may không có người nào biết chuyện này là cô làm.
Cho nên, bạn học Hứa quyết định thực hiện kế hoạch giả chết, đánh chết cũng không thể để La Ngữ phát hiện mình là người làm chuyện xấu kia, cho nên trong khoảng thời gian này Hứa Nặc vẫn luôn trốn tránh La Ngữ, mà hôm nay thời điểm tan học nhìn thấy La Ngữ cùng Tô Vãn ở bên nhau, cô lại theo phản xạ có điều kiện trốn sang một bên, kết quả trời xui đất khiến để Hứa Nặc phát hiện chuyện Tưởng Du đang trộm đi theo phía sau hai người kia.
Hứa Nặc cảm thấy ánh mắt Tưởng Du nhìn chằm chằm hai người kia có chút dọa người, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là nhắn một tin nhắn cho Tô Vãn.
“Tôi cảm thấy Tưởng Du gần đây trở nên rất kỳ quái.”
Hứa Nặc suy nghĩ một chút, giương mắt nghiêm túc nhìn Tô Vãn.
“Tô Vãn, cậu phải cẩn thận một chút. Cậu ta thân thủ tốt như vậy, lỡ như muốn gây bất lợi với cậu……”
“Yên tâm, tôi tự có chừng mực.”
Thật ra Tô Vãn cũng có chút hiểu rõ tâm tư của Tưởng Du, cô ta trăm phương ngàn kế theo dõi mình cùng La Ngữ còn không phải là vì nắm giữ chứng cứ mình “Hồng hạnh xuất tường” hay sao, sau đó đưa cho “Tiêu đại ca” xem?
Nếu cô ta đã dụng tâm lương khổ như vậy, mình nhất định sẽ thành toàn cho cô ta……
Kì nghĩ đông bắt đầu rồi, Tô Vãn cuối cùng cũng giải phóng, mà lúc này ngọn gió về game võng du cũng sắp được tổ chức ở nước M.
Tô Duệ vốn định mang theo Tô Vãn cùng đi tham gia, nhưng Tô Vãn lại để Tô Duệ một mình mang theo đoàn đội đi trước.
Ở sân bay sau khi tiễn Tô Duệ đi, Tô Vãn lập tức hẹn La Ngữ gặp mặt ở một nhà hàng Tây ngay trung tâm thành phố....
“Nếu anh muốn biết cô gái ở đêm lễ hội đó là ai, như vậy anh phải giúp tôi một chuyện.”
Tô Vãn đi thẳng vào vấn đề đưa ra điều kiện với La Ngữ, nghe lời nói của cô, ánh mắt La Ngữ ngưng một chút...
“Tôi làm sao lại có cảm giác đã bước lên thuyền giặc rồi thế này, cô muốn tôi giúp cái gì?”
“Biết câu lạc bộ tư nhân của Âu Dương gia không?”
Câu lạc bộ tư nhân, ngoại ô thành phố D có một câu lạc bộ cực kì xa hoa cao cấp, đó là sản nghiệp của ba ba Âu Dương Lạc.
“Câu lạc bộ đó tôi biết, cô và Tiêu Khải có hứng thú với chỗ đó à?”
Ngay từ đầu La Ngữ đối với việc Tô Vãn cùng Tiêu Khải ở bên nhau có chút chú ý, khi đó hắn còn hoài nghi Tô Vãn trước khi chia tay với mình đã sớm có quen biết với Tiêu Khải, nhưng sau đó La Ngữ phái người điều tra mới phát hiện Tiêu Khải đúng thật là lần đầu tiên tới thành phố D, ngày đó ở cổng trường, hắn cũng đúng thật là lần đầu tiên gặp mặt Tô Vãn, mà người trước đó có quan hệ thân thiết với Tiêu Khải, chính là Tưởng Du……
Đoạn thời gian gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tâm cảnh của La Ngữ cũng chậm rãi trưởng thành, La gia từ trước đến nay tin tức tinh thông, hiện tại La Ngữ cũng đã sớm biết Tiêu Khải xưa không bằng nay, ngày đó hắn là một tiểu tử nghèo, còn hiện tại chính là một thiên tài của quốc nội chạm tay là bỏng.
Chỉ là câu lạc bộ đó thôi sao, nói như thế nào nhỉ?
Chỉ cần ngươi có tiền có quyền ngươi có thể ở câu lạc bộ đó thuê phòng cho mình với người yêu, ở căn phòng kia, ngươi có thể lựa chọn cùng người yêu của mình làm bất kì chuyện gì ngươi muốn làm, chế phục, roi da, còng tay, nến, nơi đó cái gì cần có đều có.
(SM a~~~) Đương nhiên, nếu ngươi đi một mình, còn có thể tiêu tiền hưởng thụ “Minh tinh, phục, vụ” mà câu lạc bộ cung cấp……
Ở địa phương tư mật như thế, cởi ra ngụy trang, không kiêng nể gì hoan ái..
An toàn, kích thích, đồng thời cũng tuyệt đối không bị người khác phát hiện.
Phòng ở xa hoa, đầy đủ đạo cụ, tuyệt đối an toàn bảo mật, đây đúng là câu lạc bộ hấp dẫn người nhất.
(anh La Ngữ đây là đang PR cho câu lạc bộ của Âu Dương gia sao.. ~~~~~) Nghe Tô Vãn hỏi về câu lạc bộ đó, điều đầu tiên La Ngữ nghĩ đến chính là.... no ấm tư ****, Tiêu Khải và Tô Vãn đang tính đến câu lạc bộ đó phóng túng một lần sao?.
Kết quả nghe La Ngữ hỏi lại, Tô Vãn chỉ là thần bí cười hề hề.
“Muốn đi câu lạc bộ, không phải Tiêu Khải, là anh.”
La Ngữ:……
Đây là tình huống gì?
~~~~~~~
Bốp bốp bốp... Sắp vả sưng mặt rồi...