Edt: Mítt"Ngôn Vũ Nặc!”
Từ Băng Nguyệt bất thình lình bị một bàn tay đánh choáng váng, nàng ta che lại bên mặt đỏ rực của mình, ánh mắt có sắc lạnh chợt lóe qua.
“Vũ Nặc tỷ, ngươi làm gì vậy? Làm gì gọi là thay Tô Vãn tỷ tỷ đánh?”
Thấy Từ Băng Nguyệt vẻ mặt vô tội, Ngôn Vũ Nặc nhịn không được ngẩng đầu nhìn Thẩm Thịnh Bắc đứng ở một bên thần sắc nghi hoặc.
“Ngươi là Thẩm Thịnh Bắc?”
Nghe Ngôn Vũ Nặc hỏi, Thẩm Thịnh Bắc gật gật đầu, lúc đầu thời điểm Ngôn Vũ Nặc xông tới đánh Từ Băng Nguyệt, Thẩm Thịnh Bắc có thời gian ngăn lại, nhưng nghe được nàng nhắc tới tên Tô Vãn, Thẩm Thịnh Bắc bản năng liền ngây ra một lúc, không có lập tức ra tay.
“Từ Băng Nguyệt.”
Thấy Thẩm Thịnh Bắc thừa nhận thân phận của mình, Ngôn Vũ Nặc lại quay mặt đi nhìn Từ Băng Nguyệt.
“Thẩm đại ca vị hôn phu của Tô Vãn, ngươi cùng hắn ở bên nhau lôi lôi kéo kéo, ngươi không cảm thấy làm như vậy Tô Vãn rất thất vọng sao?”
“Ta cùng Thẩm đại ca quang minh chính đại ta sợ cái gì? Vũ Nặc tỷ nếu cảm thấy không ổn, ngươi có thể đi nói cho Tô Vãn tỷ tỷ, nàng ta đã không cần Thẩm đại ca, ta vì sao không thể cùng Thẩm đại ca ở bên nhau?”
Từ Băng Nguyệt trả lời có thể nói ba phải cái nào cũng được, mục đích chính là làm Ngôn Vũ Nặc bị lẫn lộn nghe nhìn.
“Ha hả.”
Nghe lời nói của nàng ta, Ngôn Vũ Nặc cuối cùng cười cười, nàng vừa rồi chính là cố ý hỏi như vậy, không nghĩ tới Từ Băng Nguyệt đúng là dám trả lời.
“Ai nói với ngươi Tô Vãn không cần Thẩm Thịnh Bắc?”
Ngôn Vũ Nặc từ trong lòng ngực mình đem thư của Tô Vãn lấy ra.
“Sau khi ngươi đi gặp nàng, Tô Vãn liền ở Tông Nhân Phủ tự sát! Đây là di thư của nàng! Từ Băng Nguyệt, ngươi dám nói cho Thẩm Thịnh Bắc biết ngươi ở Tông Nhân Phủ nói cái gì với Tô Vãn sao?”
“Cái gì?”
Nghe được Tô Vãn vậy mà tự sát Từ Băng Nguyệt cũng ngoài ý muốn, mà Thẩm Thịnh Bắc đứng một bên đột nhiên tiến lên một bước, gắt gao đè lại bả vai Ngôn Vũ Nặc.
“Ngươi nói chính là sự thật? Tô Vãn…… Tiểu Vãn nàng thế nào? Có cứu được hay không?”
“Thì ra ngươi còn biết quan tâm nàng?”
Ngôn Vũ Nặc xoay người lại nhìn Thẩm Thịnh Bắc đang mơ mơ hồ hồ.
“Từ Băng Nguyệt nói với Tô Vãn, ngươi cùng nàng ta mới là thật tình yêu nhau, Tô Vãn là vì thành toàn cho các ngươi mới đi tìm cái chết!”
“Băng Nguyệt!”
Nghe Ngôn Vũ Nặc nói, ánh mắt Thẩm Thịnh Bắc như dao nhỏ lạnh lùng dừng ở trên mặt Từ Băng Nguyệt...
“Nàng ấy nói đều là sự thật? Ngươi thật là nói như vậy với Tô Vãn?”
“Ta…… Ta……”
Từ Băng Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn có chút hoảng loạn, nàng ta không biết Ngôn Vũ Nặc cuối cùng biết được bao nhiêu, càng không biết di thư kia của Tô Vãn kia viết cái gì, như vậy trong thời gian ngắn nếu muốn tìm một lí do thoái thác khác còn phải không làm cho người ta hoài nghi, đây tuyệt đối là yêu cầu rất cao.
Mà Thẩm Thịnh Bắc một bên nhìn thấy phản ứng Từ Băng Nguyệt, trong lòng đã có đáp án, trách không được nàng ta vẫn luôn khuyên mình không cho mình đi tìm Tô Vãn đối chất.
Trách không được trước kia mỗi lần tới truyền tin cho mình nàng ta luôn cố ý kéo dài thời gian nói đông nói tây.
Thẩm Thịnh Bắc đem tất cả mọi chuyện liên hệ với nhau, rất nhanh liền hiểu rõ tâm tư của Từ Băng Nguyệt.
Quả nhiên, thâm cung nội viện, nơi nào có tỷ muội tình thâm?
“Ngươi thật là ác độc!”
Thẩm Thịnh Bắc hung hăng nhìn Từ Băng Nguyệt, trong ánh mắt trừ bỏ căm hận còn có chán ghét thật sâu, cho tới nay Thẩm Thịnh Bắc đều là một người đặc biệt chính trực, hắn ngày thường hận nhất những người tham hư vinh tạo chuyện thị phi, hiện giờ thấy rõ bộ mặt thật của Từ Băng Nguyệt, Thẩm Thịnh Bắc tự nhiên sẽ không cho nàng ta sắc mặt tốt, càng sẽ không có một chút không đành lòng nào.
Xoay người, Thẩm Thịnh Bắc lại nhìn nhìn đến Ngôn Vũ Nặc vẻ mặt đau lòng.
“Ngôn cô nương, đa tạ ngươi đem tất cả chân tướng nói cho ta, Tô Vãn nàng thế nào rồi?”
“Tô Vãn được cứu rồi, không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng vẫn còn đang hôn mê.”
Về hiện trạng của Tô Vãn, tự nhiên là do Bạch Bội nói cho Ngôn Vũ Nặc, hơn nữa Bạch Bội còn có lòng tốt nhắc nhở Ngôn Vũ Nặc, Tông Nhân Phủ xảy ra chuyện như vậy nên phải báo cho bệ hạ để người định đoạt, cho nên hiện tại Tông Nhân Phủ đã miễn thăm hỏi, bọn họ nếu muốn đi thăm Tô Vãn, phải chờ sau khi bệ hạ đem chuyện này xử lý xong……
Bởi vì Ngôn Vũ Nặc đúng lúc xuất hiện, tránh cho bi kịch Thẩm Thịnh Bắc bị Từ Băng Nguyệt lừa gạt, kết cục mọi chuyện
tự nhiên là Thẩm Thịnh Bắc cùng Ngôn Vũ Nặc một trước một sau rời đi, mà một mình Từ Băng Nguyệt lưu lại đứng tại chỗ mặt đầy oán độc nhìn chằm chằm thân ảnh rời đi của Ngôn Vũ Nặc ——
Ngôn Vũ Nặc, ngươi cái đồ ngu xuẩn thích xen vào việc người khác này!
Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi không cho ta hạnh phúc, ta cũng sẽ không để cho ngươi được sống tốt!
Nếu Thẩm đại ca đã ghét bỏ ta, như vậy ngươi dựa vào cái gì có thể cùng Lục ngự y có đôi có cặp?
Từ Băng Nguyệt vẫn luôn là người như vậy, một khi gặp được bất kì chuyện đều sẽ là người khác sai, nàng ta không tìm nguyên nhân ở trên người mình, nàng ta chỉ biết là, nàng ta mà không được tốt, thì nàng ta phải làm cho tất cả mọi người cũng đều không tốt..
Ngôn Vũ Nặc, ngươi chờ đó!
Mang cảm giác mãnh liệt căm hận đối với Ngôn Vũ Nặc dưới đáy lòng, Từ Băng Nguyệt chậm rãi xoay người cũng không có trở về Thượng Phục Cục, mà là một mình hướng về một nơi khác trong hậu cung chậm rãi đi……..
Đêm khuya.
Đêm đông rét lạnh, Lục Mục Tuần không có mang đèn lồng, một mình theo con đường trong trí nhớ, chân trước chân sau đi tới một chỗ không có bố trí thiên điện trong hậu cung.
Bốn bề vắng lặng, gió đêm nức nở.
Lục Mục Tuần nắm thật chặt áo bông trên người mình, ánh mắt nhìn xung quanh, không bao lâu liền có một thân ảnh nho nhỏ lọt vào mí mắt hắn.
Thân ảnh kia ở trong bóng đêm vội vàng mà đi, rất xa chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, chờ đến khi đi vào, hắn mới phát hiện toàn thân người kia đều được bao phủ ở dưới áo khoác liền mũ màu đen dày nặng.
“Vũ Nặc?".
Lục Mục Tuần thấp giọng gọi một tiếng, thân ảnh kia nghe được giọng nói của hắn không tự chủ được bước chân nhanh hơn, theo âm thanh kia trực tiếp đi tới trước người Lục Mục Tuần.
"Vũ Nặc, ngươi……”
Lục Mục Tuần vừa định hỏi Ngôn Vũ Nặc vì sao hẹn mình đến chỗ này, người trước mắt lại đột nhiên xốc mũ lên, dưới mũ vậy mà lại lộ ra khuôn mặt của Ngôn Vũ Khuynh!
“Ngôn Mỹ nhân?”
Lục Mục Tuần hơi lui về phía sau một bước có chút kinh ngạc nhìn Ngôn Vũ Khuynh.
“Ngươi làm sao……”
“Là tỷ tỷ hẹn ta tới!”
Lúc này Ngôn Vũ Khuynh cũng vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Mục Tuần:
“Làm sao chỉ có một mình Lục ngự y, tỷ tỷ ta đâu?”
“Không xong!”
Lục Mục Tuần nghe Ngôn Vũ Khuynh nói, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Mà lúc này Ngôn Vũ Khuynh cũng nghĩ đến cái gì, đáng tiếc tất cả đều đã muộn, ánh lửa tận trời đem màn đêm chiếu sáng, một đoàn nội thị cầm đuốc trong tay dưới sự dẫn dắt của Uông Ý đem hai người bao vây lại, mà lúc này đứng ở bên cạnh Uông Ý, thình lình chính là Từ Băng Nguyệt!
Nói đến Ngôn Vũ Khuynh này ngày thường cũng là người đặc biệt cẩn thận, nhưng lần này vẫn tin lời Từ Băng Nguyệt nói, tất cả đơn giản là do Từ Băng Nguyệt quá hiểu bọn họ.
Nàng ta bắt chước bút tích của Ngôn Vũ Nặc hẹn Lục Mục Tuần, sau đó lại lại gửi cho Ngôn Vũ Khuynh một phong thư kêu nàng ta một mình vào ban đêm đến nơi đây cùng nhau thương lượng chuyện Tô Vãn.
Hiện tại đúng là thời điểm Ngôn Vũ Khuynh hoang mang lo sợ, thấy Ngôn Vũ Nặc cuối cùng cũng chịu chủ động định hẹn mình, nàng ta còn tưởng rằng Ngôn Vũ Nặc đã nghĩ thông suốt chịu trợ giúp mình, cho nên Ngôn Vũ Khuynh không hề nghi ngờ, cứ như vậy không hề phòng bị rơi xuống bẫy rập của Từ Băng Nguyệt ——
Cho nên nói, có đôi khi người hại bạn thê thảm nhất cũng không nhất định là kẻ địch của bạn, mà có khả năng là bạn bè của bạn.
Càng là người thân cận với bạn, thời điểm xuống tay càng nhanh, chuẩn và tàn nhẫn!
~~~~~~~~~~~~