[TG2] Chương 23: Ác mộng thứ chín (7) Edit: Tuyết Nguyệt
Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Banner: Ly Châu- ---------❤----------
"Bọn họ đều đã chết." Tô Vãn vô cùng khẳng định nói ra những lời này, cả ba người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Vãn.
"Tô Vãn, có phải cô cũng mơ thấy......"
Tề Mộc đột nhiên nhìn chằm chằm Tô Vãn, có chút vội vàng hỏi một câu.
"Đúng vậy, tôi cũng mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, hơn nữa......" Ánh mắt Tô Vãn lướt qua ba người: "Nếu tôi đoán không sai, hiện tại chúng ta vẫn đang ở trong mộng. Hơn nữa còn là mộng lồng trong mộng, khi chúng ta từ trong mộng tỉnh lại, cho rằng chính mình thanh tỉnh, trên thực tế chúng ta chỉ là tỉnh dậy trong giấc mộng, rồi cứ thế lún sâu hơn vào đó."
Đây mới là điều đáng sợ thật sự của Mộng Yểm, nó sẽ làm bạn vĩnh viễn sống trong mơ, không thể chạy thoát, càng không thể trở về.
"Sao có thể!"
Người lớn tuổi nhất là Tề Mộc, ngược lại lại là người thiếu kiên nhẫn nhất.
Có lẽ, điều này đối với hắn mà nói, thật sự là quá mức thiên phương dạ đàm
(không thể tin tưởng nổi), làm hắn khó có thể tiếp thu. Mạnh Đình Dao so ra lại bình tĩnh nhiều, cô nhíu mày, vẫn là dáng vẻ cao lãnh như trước. Mà Phạm Thư Quân nâng mắt, chợt thấy Tô Vãn đang liếc mắt nhìn mình một cái, ánh mắt dưới cặp kính cơ hồ lóe lên.
"Ảo cảnh của thế giới trong mơ? Không gian giống như Mộng Yểm thực sự có tồn tại sao? Như vậy, có phải cũng tồn tại tiết điểm nào đó, có thể liên kết với hiện thực?"
Phạm Thư Quân liên tiếp hỏi vài câu, trong giọng nói ẩn ẩn mang theo một tia hưng phấn.
Có thể thấy, suy nghĩ của trạch nam cuồng game, phàm nhân căn bản không thể lý giải.
Bất quá, Tô Vãn lại rất để ý tới Phạm Thư Quân, tên trạch nam này, tuyệt đối không đơn giản.
"Không sai, tiếp điểm liên kết hiện thực quả thật có tồn tại."
Tô Vãn lấy di động ra từ trong túi, ở trước mặt mọi người quơ quơ: "Thời gian trong di động của tôi vẫn luôn ngừng ở 10 giờ 50 phút tối, tôi đại khái có thể biết được khi nào bản thân bị kéo vào giấc mơ vô hạn tuần hoàn này."
Chính là cuộc điện thoại lúc 10 giờ 50 đến từ Phạm Thư Quân, sau khi điện thoại bị cắt đứt, Tô Vãn đã bị kéo vào một tầng mộng cảnh này.
"Tiếp điểm kia, là cái gì?"
Mạnh Đình Dao vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng đem ánh mắt dừng trên người Tô Vãn, ánh mắt cô ta mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu cùng vài phần hồ nghi.
"Tôi không biết."
Tô Vãn lắc lắc đầu: "Có lẽ, chúng ta nên tìm được Dịch Tử Hiên cùng Trần Ngọc Phong trước, như vậy có lẽ sẽ tìm được phương pháp trở về hiện thực."
Nghe được Tô Vãn nói, Mạnh Đình Dao ánh mắt chợt lóe: "Sao cô biết Dịch Tử Hiên cùng Trần Ngọc Phong còn sống?"
Nếu bọn Phương Điềm Điềm đều đã chết, như vậy bọn Dịch Tử Hiên cũng có thể đã chết, thậm chí...... Tô Vãn cùng Tề Mộc ngay trước mắt này......
Mạnh Đình Dao chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
"Dịch Tử Hiên sẽ không chết."
Tô Vãn nói như chém đinh chặt sắt.
Thân là đệ nhất nam chủ của thế giới này, Dịch Tử Hiên như thế nào sẽ dễ dàng chết đi?
"Cô thật ra rất tin tưởng anh ta."
Đối với đoạn tình yêu ôn hòa kia của Tô Vãn cùng Tử Hiên, Mạnh Đình Dao cũng rất rõ ràng. Hai người chia tay, không nói được là ai đúng ai sai. Tô Vãn sinh ra ở thành thị, muốn theo đuổi cuộc sống của chính mình, mà Dịch Tử Hiên từ vùng núi xuống, một lòng muốn đạt được thành công, hồi báo cha mẹ già trong núi. Giấc mộng của hai người hoàn toàn trái ngược. Lúc trước nùng tình mật ý ở bên nhau như vậy, bất quá là cảm giác thu hút bình thường giữa hai người khác phái.
Mặc dù Mạnh Đình Dao cùng phòng với Tô Vãn, nhưng cũng không quan tâm nhiều lắm. Cô cũng không quá hiểu biết con người Tô Vãn, lúc này càng khiến cô cảm thấy vài phần nghi hoặc nhiều hơn.
Một đêm này, bốn người ngồi vây quanh bên lửa trại cắt lượt nghỉ ngơi, một đêm an bình trôi qua.
Ngày hôm sau, vài người nghiên cứu, cuối cùng vẫn muốn ôm cây đợi thỏ như cũ, ở nơi này tiếp tục chờ đợi. Nào ngờ một lần này kéo dài tới tận ba ngày, ba ngày tuy rằng không phát sinh chuyện quái dị nào, nhưng một chút bóng dáng của Dịch Tử Hiên và Trần Ngọc Phong cũng không hề xuất hiện.
Lúc này, nước cùng đồ ăn dư lại cho 4 người đã không còn nhiều lắm.
"Ngày mai chúng ta đi tìm bọn họ đi."
Trong bóng đêm nặng nề, thanh âm Tề Mộc đặc biệt mỏi mệt: "Cứ như thế này cũng không phải biện pháp."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Mạnh Đình Dao nhìn nhìn Tề Mộc, lại nhìn nhìn Tô Vãn, Tô Vãn cũng chỉ nhàn nhạt gật gật đầu.
Đến nỗi kẻ tạo cảm giác tồn tại thấp nhất như Phạm Thư Quân, vẫn luôn cúi đầu ở bên kia tự chơi game, phảng phất nơi cậu ta ngồi lúc này không phải núi rừng quỷ dị, mà là phòng ngủ giường lớn.
Giống như mấy ngày trước, mọi người cắt lượt nghỉ ngơi, đến thời điểm Tô Vãn trực đêm, cô nhìn thấy Phạm Thư Quân cư nhiên còn chưa ngủ, nhưng lần này cậu ta không chơi game, mà nhìn chằm chằm một mảng trời đêm bị lá cây che đi mà phát ngốc.
"Suy nghĩ cái gì?"
Tô Vãn lặng lẽ ngồi ở bên cạnh Phạm Thư Quân, rũ mắt nghiêm túc nhìn hắn. Lúc này, Phạm Thư Quân tháo xuống mắt kính dày nặng, Tô Vãn cũng là lần đầu tiên đánh giá Phạm Thư Quân trong bộ dạng này, kỳ thật đôi mắt cậu ta rất đẹp, bởi vì thời gian dài không ra khỏi cửa, làn da của Phạm Thư Quân rất trắng, da cậu ta tái nhợt, kết hợp với ngũ quan tuấn tú, hoàn toàn không giống một tên trạch nam.
"Không có gì, nhàm chán, phát ngốc."
Phạm Thư Quân nghiêng mặt, hai mắt mê mang nhìn Tô Vãn.
Tô Vãn biết lúc này Phạm Thư Quân kỳ thật là thấy không rõ biểu tình của chính mình, bởi vì cậu ta cận rất nặng, thời điểm không đeo mắt, ánh mắt đều mê mang như vậy.
"Cậu đã mơ thấy Phương Điềm Điềm sao?"
Mặc dù biết Phạm Thư Quân nhìn không thấy ánh mắt của bản thân nhưng Tô Vãn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta.
"Ân."
Chần chờ một chút, Phạm Thư Quân vẫn là gật gật đầu: "Mơ thấy."
"Trong mộng Phương Điềm Điềm mặc một bộ đồ thể thao màu lam."
Phạm Thư Quân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang hồi tưởng lại.
Quần áo màu lam, Tô Vãn nhíu nhíu mày, đây cũng không phải lần đầu Phạm Thư Quân nhắc tới bộ quần áo kia: "Bộ quần áo......"
"Phương Điềm Điềm chưa bao giờ mặc quần áo màu lam."
Có lẽ là bởi vì nhắm mắt lại, có lẽ là bởi vì quá mức mệt mỏi, thanh âm Phạm Thư Quân bắt đầu trở nên rất thấp, rất nhẹ: "Cô ấy nói mình thích màu lam, nhưng màu lam không hợp với màu da cô ấy, cho nên trong tủ quần áo không hề có bộ quần
áo nào màu lam."
Bởi vì quá mức để ý một người, cho nên luôn có thể đem mỗi một câu người đó nói ghi tạc trong lòng, cho dù là ở trong mộng, cũng không cách nào quên mất.
Thích màu lam nhưng Phương Điềm Điềm không bao giờ chịu mặc đồ màu đó.
Ngay khi cô mặc một bộ đồ thể dục màu lam xuất hiện ở trước mắt mình, Phạm Thư Quân liền biết, chính mình đang nằm mơ.
Nguyên lai, Phạm Thư Quân thích Phương Điềm Điềm.
Tô Vãn không hiểu, nếu thật sự ở hiện thực, tên trạch nam dù nói gì cũng sẽ không lộ ra bí mật này đi? Bởi vì đây là ở trong mộng, cho nên......
Đôi mắt Tô Vãn đột nhiên sáng ngời!
Mộng là gì?
Mộng Yểm làm sao có thể khống chế cảnh trong mơ? Nó có thể cho mọi người chìm sâu bên trong ác mộng không thể chạy thoát, nhưng nó lại không khống chế được nội tâm sâu trong mọi người.
Giống như Phương Điềm Điềm, rõ ràng thích màu lam nhưng vì yêu cái đẹp nên không chịu mặc, nhưng ở trong mộng, cô ấy có ý thức của chính mình, cô ấy muốn mặc quần áo màu lam.
Tựa như Tề Mộc, ở hiện thực cai quản công ty lớn, cũng là đại thiếu ăn chơi trác táng, nhưng trong mơ hắn đều nóng nảy sợ hãi hơn bất cứ ai, hơn nữa ngoài ý muốn nhất là, hắn cư nhiên còn có một mặt tốt đẹp ở nhà.
Lại tỷ như Phạm Thư Quân, một tên trạch nam hướng nội, ở thế giới này, hắn lại nhạy bén hơn bất cứ ai, so bất luận kẻ nào đều thanh tỉnh hơn......
Nếu là ở thế giới này, mỗi người đều có thể thể hiện ra nội tâm chính mình, như vậy lúc này Dịch Tử Hiên ở nơi nào? Đang làm gì?
Tô Vãn lại nghĩ đến ngôi nhà trúc kia, ở mỗi một tầng mộng cảnh, khi cô nhìn thấy nhà trúc, nơi đó luôn làm cô cảm thấy quỷ dị, đồng thời cũng cảm thấy rất quen thuộc.
Hiện tại ngẫm lại, đó không phải là bức họa nhà trúc Dịch Tử Hiên từng cho nguyên chủ xem sao?
Cho nên —— nhà trúc tồn tại, Dịch Tử Hiên xuất hiện, toàn bộ là ảo ảnh trong nội tâm Tô Vãn?
Nguyên chủ kỳ thật vẫn chưa bỏ xuống đoạn cảm tình kia được.
Còn có Điềm Điềm......
Nếu nói nhà trúc là sự tưởng niệm của nguyên chủ về Dịch Tử Hiên.
Như vậy, Phương Điềm Điềm là ảo ảnh Tô Vãn tự mình nghĩ ra ——
Từ giây phút vừa tỉnh dậy kia, cô đã bị tính kế.
Tô Vãn còn nhớ rõ chính mình sau khi tỉnh dậy thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Phương Điềm Điềm, cô đương nhiên cho rằng chính mình đang ở mộng cảnh tầng thứ nhất, mà Phương Điềm Điềm sẽ là người chết đầu tiên.
Vì vậy, về sau mộng cảnh nối tiếp mộng cảnh, Phương Điềm Điềm không ngừng biến thành bộ xương khô trắng ở trước mặt Tô Vãn.
Hết thảy đều bởi vì nội tâm cô đã sớm nhận định, Phương Điềm Điềm sẽ chết, cho nên mới có giấc mộng như vậy.
Như vậy, nếu đem chính mình đổi thành Dịch Tử Hiên thì sao?
Tô Vãn chậm rãi nhắm hai mắt lại, cô tưởng tượng mình gặp lại Dịch Tử Hiên trong mộng cảnh ——
Khi Dịch Tử Hiên cảm thấy bản thân đột nhiên không thể hiểu được xuất hiện ở một mảnh núi rừng quỷ dị, cậu ta sẽ làm gì?
Trong đầu Tô Vãn chậm rãi phác họa ra khuôn mặt Dịch Tử Hiên, cậu ta đứng ở nơi rừng rậm không một bóng người, ánh sáng âm u, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi. Ngay sau đó, Dịch Tử Hiên sẽ không chút do dự khởi động dị năng ——
Quay ngược thời gian!
Là quay ngược thời gian!
Lấy tính cách của Dịch Tử Hiên, cậu ta sẽ không để bản thân bị động. Đầu tiên, cậu ta sẽ kích hoạt dị năng, quay lại quá khứ, mưu định rồi sau đó hành động.
Cho nên, Dịch Tử Hiên căn bản không xuất hiện ở chỗ này.
Trong rừng Mộng Yểm này, căn bản sẽ không có bóng dáng Dịch Tử Hiên.
"Thật là tiếc nuối."
Tô Vãn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nếu không có biện pháp nào ở chỗ này gặp được Dịch Tử Hiên, như vậy ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì?
"Nên tỉnh rồi."
Tô Vãn an tâm nhắm hai mắt lại, chờ cô mở mắt ra lần nữa, lọt vào trong tầm mắt chính là vách tường như tuyết trắng, bức màn màu xanh trời.
Nơi này là một phòng bệnh đơn.
Trán Tô Vãn có chút đau, cô nhẹ nhàng nâng tay, phát giác trán mình quấn tầng tầng băng vải.
Hình như bị thương, có chút đau.
Tô Vãn bỗng nhiên cười cười, cô biết chính mình đã thoát ra.
Ra khỏi mộng cảnh của bản thân, chỉ là không biết lúc này đây, cô đã tiến vào mộng cảnh của ai?
Không sai, từng tầng từng tầng mộng cảnh ở vùng núi non kia, kỳ thật chính là mộng cảnh của bản thân Tô Vãn.
Từ lúc bắt đầu bị lũ dơi tập kích, Tô Vãn bắt đầu cảm giác được một tia quỷ dị, cô dùng khăn tay để lau máu trên mặt mình, lại phát giác trên mặt khăn không có một vết máu.
Tiếp theo cô gặp nạn ở sâu trong một tầng cảnh, được Tề Mộc cứu. Thời điểm mấu chốt, Tô Vãn nghĩ muốn Tề Mộc tỉnh lại, kết quả, Tề Mộc thật sự tỉnh......
Mộng Yểm không chỗ không ở vô khổng bất nhập*, nhưng tiền đề là: nó chỉ có thể lẻn vào trong mộng của người khác, ở trong mộng muốn làm gì thì làm.
[*]
vô khổng bất nhập = không có chỗ nào mà không vào được. Từ khi đó, Tô Vãn biết, chính mình từ lúc tiến vào thế giới này đã bị Mộng Yểm tính kế.
Cũng may, ở thời khắc cuối cùng, cô rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh, hơn nữa dựa theo ý thức của bản thân, thức tỉnh từ trong mộng cảnh.
______________
-24.08.2018-Updated by SC