Edt: Mítt~~~~~~~Không bao lâu, đèn phòng bệnh lại lần nữa sáng lên, Tô Vãn lúc này mới nhìn thấy Phàn Kha ở mép giường quần áo hỗn độn, rất rõ ràng thời điểm mình gọi điện thoại cho hắn, hắn đã ngủ.
“Cảnh sát Phàn, anh……”
“Ha hả.”
Phàn Kha sửa sang lại áo sơ mi của mình một chút.
“Để Hạ tiểu thư chê cười, gần đây tương đối bận rộn nghỉ ngơi không tốt, hôm nay tôi nghỉ phép, cho nên ngủ sớm một chút.”
“Đó là tôi quấy rầy anh, thật là ngại quá.”
Tô Vãn nghe Phàn Kha nói, lập tức hướng về phía hắn lộ ra thần sắc xin lỗi.
“Không có gì quấy rầy cả, vì nhân dân phục vụ mà, huống chi còn là vì mỹ nữ phục vụ.”
Phàn Kha sửa sang lại tốt quần áo của mình lập tức đứng dậy, biểu tình cũng khôi phục nghiêm túc ngay từ đầu.
“Đêm nay quá muộn, cô nếu muốn xuất viện, vẫn là nên đợi đến ngày mai gọi người tới đón cô, đêm nay tôi……ừ, ở đây với cô, cô ngủ đi.”
“Nhưng mà anh……”
“Không có gì, đây không phải có sô pha sao? Tôi có cái chỗ ngồi là có thể ngủ.”
Phàn Kha hướng về phía Tô Vãn sang sảng cười: “Cô yên tâm nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây không có việc gì.”
Thấy Phàn Kha đã quyết định như vậy, Tô Vãn chỉ phải gật gật đầu.
“Cảm ơn anh, cảnh sát Phàn.”
“Kêu tôi Phàn Kha là được.”
Phàn Kha đi đến sô pha, tìm tư thế thoải mái liền nằm xuống: “Được rồi, ngủ đi.”
“Ừ.”
Có Phàn Kha ở đây, Tô Vãn tựa hồ rốt cuộc yên tâm lại, chỉ chốc lát sau, phòng bệnh liền vang lên tiếng hít thở đều đều của cô.
Phàn Kha trên sô pha vẫn luôn duy trì một tư thế, chờ đến khi Tô Vãn ngủ mùi, hắn lúc này mới chậm rãi đứng dậy, ngồi ở trên sô pha nhìn chăm chú Tô Vãn trên giường bệnh.
“Hạ Vũ San? Hạ tiểu thư?”
Hắn nhẹ gọi hai tiếng, thấy Tô Vãn thật sự ngủ say, Phàn Kha lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đi đến trước giường bệnh giúp cô lôi kéo chăn, sau đó ánh mắt hắn liền dừng ở trên di động của cô.
Cô nói di động bị người ta động tay chân?
Thần sắc Phàn Kha thực trịnh trọng, hắn ấn sáng di động, mật mã khóa lập tức bắn ra tới.
Cần mật mã? Phàn Kha do dự mà đưa vào một chuỗi con số, di động lập tức giải khóa, lộ ra ảnh nền là một tấm ảnh chụp chỉ có bóng dáng kia.
Phàn Kha nhìn bức ảnh kia, ánh mắt u ám.
Đầu ngón tay lướt nhanh ở trên di động của Tô Vãn nửa ngày, tựa hồ không phát hiện cái gì dị thường, cuối cùng Phàn Kha lại tay chân nhẹ nhàng đem điện thoại thả lại chỗ cũ, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Chờ đến khi cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, Tô Vãn trên giường bệnh lông mi run rẩy, nhưng không có mở mắt.
Một đêm không có việc gì.
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Tô Vãn tỉnh lại, Phàn Kha còn nằm ở trên sô pha ngủ ngon lành.
Tối hôm qua hắn đi ra ngoài, đại khái nửa giờ sau hắn đã trở lại.
Từ đầu đến cuối, Tô Vãn đều nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng dưới đáy lòng cô hoài nghi đối với Phàn Kha lại nhiều thêm một phần……
Buổi sáng lại có bác sĩ tới kiểm tra phòng, Tô Vãn phát hiện bác sĩ chủ trị của mình đã thay người, nhưng mà, cho dù như vậy cô cũng không muốn tiếp tục ở lại cái bệnh viện này nữa, nói cho cùng ở bệnh viện tin tức có được quá ít quá phiến diện.
Cùng bác sĩ giao tiếp một phen, sau đó, Tô Vãn lại gọi điện thoại cho Tằng tỷ, thấy cô thái độ thực kiên quyết, Tằng tỷ trong điện thoại cũng chỉ đành chiều theo Tô Vãn, hẹn giữa trưa lại đây đón cô xuất viện.
Thấy Tô Vãn đem chuyện xuất viện đều chuẩn bị tốt, Phàn Kha cả đêm cũng chưa ngủ ngon rốt cuộc ngáp một cái đứng dậy: “Hạ tiểu thư, không còn chuyện gì vậy tôi đi về trước.”
“Ừm, tối hôm qua cảm ơn anh, Phàn Kha.”
Tô Vãn ngồi ở trên giường bệnh hướng về phía Phàn Kha cười cười: “Chờ tôi khỏe hẳn, tôi mời anh ăn cơm.”
“Được, giữ liên lạc”
Phàn Kha hướng về phía Tô Vãn vẫy vẫy tay, lúc này mới nhanh xoay người rời đi, sau khi hắn rời đi Tô Vãn nhịn không được đi đến phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn dưới lầu, không bao lâu thân ảnh Phàn Kha liền xuất hiện ở dưới lầu, hắn một bên gọi điện thoại, một bên đi tới một chiếc xe việt dã màu đỏ.
Tô Vãn vẫn luôn lẳng lặng nhìn, thẳng đến khi chiếc xe Land Rover màu đỏ kia biến mất ở trong tầm mắt, cô mới chậm rãi rũ mi mắt……
Nơi ở của Hạ Vũ San là một tiểu khu hoa viên vô cùng xa hoa.
Tằng tỷ giữa trưa mang theo tài xế từ cửa sau bệnh viện trực tiếp đón Tô Vãn về nhà.
Đối với cái nhà này, Tô Vãn xa lạ, ngược lại Tằng tỷ thoạt nhìn càng giống chủ nhân của căn nhà này hơn, chị ấy giúp đỡ Tô Vãn
bận trước bận sau, thẳng đến khi nhìn thấy Tô Vãn uống thuốc rồi ngủ ở trên giường, Tằng tỷ lúc này mới an tâm rời đi.
Chị ấy rời đi không lâu, Tô Vãn liền tỉnh.
Phòng ngủ của Hạ Vũ San rất lớn, trong phòng đặt rất nhiều gấu bông mà các cô gái trẻ yêu thích, ánh mắt Tô Vãn ở trên những gấu bông đó đảo qua, cuối cùng tầm mắt cô dừng ở trên bàn làm việc cách đó không xa, trên bàn sách hỗn độn bày một ít thư tịch, trong đó có một quyển sổ nhật kí thật dày khiến cho Tô Vãn hứng thú.
Có lẽ là đối với nhà của mình thực yên tâm, sổ nhật kí của Hạ Vũ San không có khóa lại, đây là một quyển nhật kí da trâu được làm thủ công, vở không dày, lại viết tràn đầy.
Tô Vãn nhìn ngày trang đầu tiên của sổ nhật ký là ngay tết Nguyên Đán, ngày bắt đầu là ngày 1 tháng 1, mà tờ cuối cùng của sổ nhật ký lại là ngày 12 tháng 4, vừa lúc hơn sáu tháng trước.
Tô Vãn đại khái lật lật xem nhật ký, Hạ Vũ San hình như là một người rất đơn thuần, nhật ký mỗi ngày cũng chỉ là ghi lại một ít chuyện hằng ngày của mình, ra bài hát mới gì, đi nơi nào, có linh cảm gì.
Bất quá bắt đầu từ cuối tháng 2, phong cách nhật kí của cô ấy đã xảy ra biến hóa, cô ấy hình như là……
Đang yêu?
“Hắn rất thích nghe mình ca hát.”
“Hắn cười rộ lên đặc biệt đẹp.”
“Hắn nói muốn cùng mình vĩnh viễn ở bên nhau.”
Cái chữ “Hắn” này, bắt đầu xuất hiện thường xuyên ở trong nhật kí của Hạ Vũ San, thẳng đến trang ngày 12 tháng 4, đây là trang cuối cùng của quyển nhật kí này, trên chữ viết tựa hồ bị nước làm ướt qua, chữ màu lam đều mơ hồ, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra chủ nhân nhật kí viết cái gì ——
“Báo chí nói hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mình không tin, hắn nhất định lại nói giỡn với mình. Mình đi bệnh viện, thấy được hắn, hắn ngủ thật an tường, người nhà của hắn đều ở bên người hắn, nơi đó tụ tập rất nhiều phóng viên, mình không dám tới gần, chỉ có thể yên lặng nhìn, hắn, chỉ là ngủ thôi, có phải hay không?”
Ngày 12 tháng 4, đúng là ngày Từ Tử Minh xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình kia.
Xem ra cái từ “Hắn” xác thật là chỉ Từ Tử Minh.
Tô Vãn buông nhật ký lại ở trên bàn sách tìm tìm, cuối cùng ở trong một ngăn kéo tìm được một quyển album, album đều là ảnh chụp chung của Hạ Vũ San cùng Từ Tử Minh.
Trên anh chụp Từ Tử Minh xác thật là cười đặc biệt sáng lạn mê người.
Tuy rằng không tận mắt gặp qua, nhưng nhìn hai người trên ảnh chụp trong mặt mày lộ ra ý cười, Tô Vãn cảm giác được, hai người khi đó là vô cùng hạnh phúc.
Ở một tờ cuối album, kẹp một tấm hình nhẫn kim cương, mà mặt sau hình ảnh viết một hàng chữ nhỏ ——
Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu.
Đây là chữ viết của Hạ Vũ San, phía dưới để ngày là ngày 10 tháng 4.
Chẳng lẽ trước khi Từ Tử Minh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã tính toán kết hôn rồi sao?
Nếu Từ Tử Minh chết không phải ngoài ý muốn, mà là mưu sát, rốt cuộc là ai, muốn ngăn cản bọn họ ở bên nhau?
Nửa năm sau, người kia lại vì sao sẽ đột nhiên xuống tay với Lâm Lộ Lộ cùng Đồng Hân Dao?
Là……kẻ ái mộ Từ Tử Minh?
Hay là…… fans bệnh hoạn của Hạ Vũ San?
Thực rõ ràng, người trước có khả năng rất lớn, Tô Vãn tra qua tư liệu về Từ Tử Minh, biết hắn từng được xưng là “Ông chồng quốc dân”, có tài có mạo lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đàn ông giống hắn vừa nổi tiếng giàu có lại đẹp trai bị một ít cô gái điên cuồng mê luyến cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Đương nhiên, nếu hung thủ sau màn này là phụ nữ, Tô Vãn còn cảm thấy dễ đối phó một chút, lỡ như… Là đàn ông thì sao?
Tô Vãn nhịn không được rét lạnh một chút, bất quá ở giới giải trí, chuyện nam với nam cũng rất thường thấy.
Ở trong rất nhiều án tình sát, tỉ lệ hung thủ đồng tính là vô cùng cao, bởi vì bọn họ yêu càng thêm thâm trầm cùng điên cuồng.
~~~~~~~~~~