Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Phế Xài Nghịch Tập (22)


trước sau

Edt: Mítt

~~~~~~~

Ba ngày sau, khi Mai Đặc thành tất cả đều khôi phục như trước, Tô gia cũng giăng đèn kết hoa tổ chức yến hội để tổ chức hôn lễ cho Tô Duệ cùng Tô Vãn, lúc này đây phu thê Tô Đức tự nhiên được tôn sùng là người có quyền thế, toàn bộ người của Tô gia thôn đều tham gia tiệc cưới này.

Đây là hôn lễ long trọng nhất từ trước đến nay ở Mai Đặc thành..

Toàn bộ bá tánh bình thường ở Mai Đặc thành, còn có những nhóm thủ lĩnh của mấy đại gia tộc khác tất cả đều được mời đến uống rượu mừng.

Biểu hiện của Tô Sạn ở mấy ngày trước đã hoàn toàn chinh phục tâm của toàn dân trong Mai Đặc thành, ngay cả các trưởng lão của ba gia tộc lớn tất cả cũng đều chết tâm muốn cùng Tô gia phân cao thấp.

Hiện giờ, Tô gia hoàn toàn xứng đáng là gia tộc đứng đầu Mai Đặc!

Tiêu gia cũng chỉ có thể yên lặng thoái nhượng, còn cần phải không hề có câu oán hận.

Thành chủ Long Thiên Chiến lúc này đây cũng mang theo lễ vật tới tham gia tiệc cưới, còn bị Tô Nhai lôi kéo làm người chứng hôn cho hôn lễ lần này.

Hôn lễ của triệu hoán sư cũng không phức tạp lắm, Tô Duệ cùng Tô Vãn đều mặc đại bào hôn lễ màu đỏ rực thêu hoa văn kim sắc, hai người cưỡi ma thú mạnh mẽ, ở trong thành dạo một vòng, thu được chúc phúc của mọi người.

Đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề bảng vàng.

Đây là hỷ sự lớn nhất nhân sinh, cho dù không phải lần đầu tiên thành hôn, nhưng Tô tướng quân lần nào cũng giống như là lần đầu tiên kết hôn, đặc biệt hưng phấn.

Cảm giác được đôi bàn tay Tô Duệ ôm lấy mình càng ngày càng gấp, Tô Vãn cũng dựa vào trong lòng ngực hắn không tự chủ được híp mắt nở nụ cười.

Khi ngươi ở biển người mênh mang tìm được người kia, ngươi mới có thể chân chính hiểu rõ hàm nghĩa của hạnh phúc.

Không cần trải qua sóng to gió lớn gì, cũng không cần thông báo kinh thiên động địa cỡ nào, chỉ cần hai người ở bên nhau, cho dù cái gì cũng không làm, cũng sẽ trong lòng tràn đầy hạnh phúc dào dạt……

Đêm nay, hồng cẩm phiêu đãng, lại là một đêm liều chết, triền, miên.

Tới ngày hôm sau, người Tô gia nên làm gì thì làm đó, còn đại thiếu cùng thiếu phu nhân?

Ngươi trông cậy vào bọn họ sẽ ở ngày đầu tiên tân hôn đi ra sao? Ngươi thật là quá ngây thơ rồi!

Tô Lượng: Ta đánh cuộc mười đồng vàng, lần này ít nhất năm ngày!

Tô Bội: Quỷ hẹp hòi, ta đánh cuộc hai mươi đồng vàng, ít nhất bảy ngày!

Tô Nhai: Một ngàn đồng vàng, mười ngày!

Tô Lượng / Tô Bội:……

Gia chủ đại nhân, ngài còn có thể để cho người nghèo như chúng ta vui sướng chơi đùa hay không ~

Đại trưởng lão: Gia chủ đại nhân, ngài vẫn là nhanh về phòng uống thuốc đi ~

Tô Nhai:……

Một tháng sau, kết thúc thí luyện Tiêu Diễn cùng các bạn nhỏ của mình bước lên con đường trở về đế đô, mà lão sư Vân Phàm cõi lòng đầy hy vọng tính đem thiên tài yêu nghiệt đưa về học viện cuối cùng lại chỉ có thể buồn bã mà về.

Đừng nói là Tô Sạn, ngay cả người Tô gia cho dù chết cũng không muốn đi với hắn——

Học viện triệu hoán hoàng gia rất tốt sao?

Học viện triệu hoán hoàng gia tất cả đều là thiên tài?

Có tốt như đại thiếu nhà chúng ta sao?

Có thiên tài như đại thiếu nhà chúng ta sao?

Tóm lại, đi theo đại thiếu đi, đánh chết không hối hận.

Chúng huynh đệ Tô gia tỏ vẻ, đại thiếu ở đâu chúng ta ở đấy ~

Bị người Tô gia khinh bỉ kích thích, cuối cùng Vân lão sư chỉ có thể rơi lệ đầy mặt rời đi!

Sau khi đoàn người Vân Phàm rời đi, ban thưởng của hoàng thất lại lần nữa đúng hẹn mà tới, lần này Tô gia hiệp trợ thành chủ chống đỡ thú triều không thể không tính, hoàng thất Áo Lâm quốc vì mượn sức Tô gia, đương nhiên trên thực tế chỉ là nhìn trúng thiên tài Tô Sạn. Vì mượn sức thiên tài này, hoàng thất lần này bỏ cả vốn gốc, ban thưởng vật tư tu luyện quả thực là lóe mù mắt người.

Mà những ban thưởng mọi người xem đều đỏ mắt đó, lại bị bàn tay Tô Duệ vung lên toàn bộ phân phát cho đệ tử Tô gia, cho dù là dòng chính, hay là những tân quân chi nhánh, mỗi người đều được không ít tài nguyên tu luyện.

Đối với Tô gia phát triển mênh mông, còn có Tô đại thiếu khí phách, thuyết phục được không ít người trong Mai Đặc thành, lúc này những tân quân triệu hoán sư của Tô gia cũng bắt đầu có quy mô, mắt thấy Tô Sạn đem nhóm phế sài huấn luyện thành những triệu hoán sư năng lực bất phàm, những nhóm bình dân trong thành đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, rốt cuộc
có một ngày, một lão hán mang theo cháu của mình quỳ gối ở cổng lớn Tô phủ, hy vọng Tô gia có thể nhận lấy cháu ông ta, ông ta nguyện ý cùng Tô gia ký khế ước linh hồn, chỉ vì được một lần cơ hội có thể cho cháu của mình trở thành triệu hoán sư, có người đầu tiên liền có người thứ hai, thực mau, tất cả những người có tâm hồn hy vọng trong Mai Đặc thành tất cả đều tụ tập tới Tô gia.

Mà những người này trải qua bước đầu sàng chọn thì có một bộ phận lớn người đều được Tô Duệ giữ lại.

Tô gia thật ra đã không cần nhân thủ nữa, nhưng Tô Duệ nếu muốn để Tô gia trở thành gia tộc đứng đầu trong Mai Đặc thành, hắn không thể thiếu những dân chúng bình thường này duy trì.

Một năm sau, đại quân triệu hoán sư của Tô gia đã mở rộng tới một ngàn người, mà lúc này Tô Vũ đã là triệu hoán sư ngũ phẩm trung cấp, thăng cấp cùng nàng đến triệu hoán sư trung cấp còn có Tô Thanh cùng Tô Chí.

Hiện tại ba người đã từng người trở thành thủ lĩnh của tiểu đội triệu hoán sư, bọn họ bắt đầu giống nhóm đệ tử dòng chính của Tô gia, mang theo tiểu đội của mình vì gia tộc làm việc.

Thời gian một năm, Tô Duệ vẫn luôn ngừng triệu hoán sư nhất phẩm, thật ra hắn có thể đột phá nhất phẩm, ở trên triệu hoán sư nhất phẩm, là một cảnh giới mới, được gọi là triệu hoán sư địa cấp.

Triệu hoán sư địa cấp lại chia thành thượng trung hạ ba phẩm cấp, sau địa cấp là thiên cấp, sau nữa chính là vương cấp, mà cấp bậc trịêu hoán sư tối cao trên đại lục được trở thành đương kim hoàng giả triệu hoán sư.

Lấy thân phận Ma Vương của Tô Duệ hiện tại, nếu toàn lực thúc giục linh khí trong cơ thể là có thể trực tiếp vọt tới triệu hoán sư vương cấp, nhưng cấp bậc gì đó đối với hắn mà nói đã vô dụng.

Một năm này, Tô Vãn cũng thăng cấp triệu hoán sư tam phẩm, hai người phu thê ân ái, Tô gia cũng tất cả phát triển không ngừng, ngay cả Tô Nhai dừng lại cảnh giới nhiều năm cũng ẩn ẩn có dấu hiệu muốn đột phá.

Tóm lại tất cả đều phát triển theo hướng tốt, nhưng nhiệm vụ Tô Vãn vẫn không có động tĩnh.

Tô Vũ hiện tại đã là đại tiểu thư chân chính của Tô gia, nàng cũng đã tha thứ Tô Nhai lúc ấy đối với mình chẳng quan tâm.

Thật ra, Tô gia chủ cũng không phải lạnh nhạt tuyệt tình như Tô Vũ ngay từ đầu tưởng tượng, trong những ngày này, Tô Vũ cũng dần dần hiểu được, lúc trước đối với con gái “Phế sài” của mình chẳng quan tâm, có lẽ chỉ là phương thức Tô Nhai bảo hộ nàng mà thôi.

Hiện tại Tô Vũ an tâm lưu tại Tô gia phụ trợ ca ca cùng phụ thân mình, nàng cũng không có quá nhiều dã tâm, có thể nói kế hoạch Tô Vãn ngay từ đầu chế định đến bây giờ thành công hơn phân nửa, chỉ là tình cảm sinh hoạt của nữ chủ đại nhân tới hiện giờ vẫn trống rỗng.

Xa xa ở đế đô Tiêu Diễn thoạt nhìn cũng cũng không có di tình biệt luyến, cho nên nhiệm vụ này lại dậm chân ở chỗ này, vẫn luôn không có tiến triển.

Mắt thấy Tô Thanh bên kia không thể trông cậy được, Tô Duệ lúc này đây cũng chỉ đổi thành hiểm chiêu!

“Huynh thật muốn làm như vậy?”

Sau khi biết ý tưởng của Tô Duệ, Tô Vãn ngoài ý muốn một chút, cô chưa từng nghĩ tới phải dùng nhất chiêu này, bởi vì cô không xác định gia hỏa kia có thể làm được hay không.

“Ta đã quyết định, muội thấy thế nào?”

Tô Duệ nhìn Tô Vãn vẻ mặt mỉm cười chờ đợi cô trả lời.

“Chỉ cần là huynh quyết định ta đều đồng ý!”

Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ chớp chớp mắt, cái gọi là phu xướng phụ tùy, Tô phu nhân đối với đề nghị của nam nhân mình chưa bao giờ cho phiếu phủ quyết.

Vì thế, vào lúc ban đêm ——

Ban đêm mây đen tế nguyệt, Tiểu Bạch đang ở trong phòng của mình ngủ say, đột nhiên nó ngửi được ma khí vô cùng quen thuộc lại làm người sợ hãi, nó mở choàng mắt, xuất hiện ở trước mắt nó chính là một đôi mắt tím yêu dị.

Đây là……

Hơi thở của Ma Vương ở vực sâu.

~~~~~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện