Edt: Mítt
~~~~~~~
Ngày đại hôn của Tô Mạn và Nguyệt Thanh cuối cùng định vào cuối tháng, lúc này, toàn bộ kinh đô bởi vì ngày đại hôn của bệ hạ đều đắm chìm trong một mảnh vui mừng.
“Phong hàn” của Tô Vãn không quá một đoạn thời gian cũng khỏi hẳn. Lúc này cô đã từ nhiệm thủ lĩnh bí vệ hoàng gia, đến buổi sáng lâm triều, nhóm văn võ bá quan cũng rất ít khi nhìn thấy thân ảnh vị trưởng công chúa này.
Trong lúc nhất thời, bọn quan viên trên triều đình đều không rõ thái độ chân chính của Tô Vãn, bọn quan viên đảng trưởng công chúa tất cả đều ngủ đông, không nói một lời.
Mà trên phố lúc này đều đang nghe đồn vị trưởng công chúa điện hạ này là bị tình gây thương tích, có khả năng tính rút lui?
Mà trên thực tế tình huống là như thế này...
Tô Duệ: Vợ, nàng lại đi lại, không được, nàng đến để ta hôn hai cái!
Tô Vãn: Ta đi lại khi nào? Ai thấy được? Bích Lạc, ngươi tới phân xử đi!
Bích Lạc:……
Chủ tử, nô tỳ mắt mù, ngày ngày đều phải nhìn hai người show ân ái, mắt nạm kim cương hay hợp kim cũng phải mù ~
Thua thì hôn một chút, thắng thì hôn hai cái, các người đó là đang chơi cờ sao?
Show ân ái trắng trợn như vậy, các người có suy xét qua cảm nhận của ta chưa?
Thân là thủ lĩnh trước kia của bí vệ hoàng gia, Bích Lạc vẫn luôn cảm thấy mình đời này luôn đi theo điện hạ là tốt rồi, nàng không cần nam nhân, càng không cần tình yêu, nhưng hiện tại……
Bích Lạc chỉ muốn nói với ông trời một câu.
[Cầu xin người ban cho ta một người nam nhân, để ta rời xa cuộc sống độc thân đầy khổ bức này đi ~]
“Điện hạ!”
Đang lúc Tô Vãn và Tô Duệ vì chuyện hôn một cái hay là hôn hai cái ( hai người các ngươi có bao nhiêu nhàm chán??), quản sự phủ công chúa bước nhanh đi tới trước mặt Tô Vãn.
“Điện hạ, Thượng Phục Cục đem áo choàng mới được làm theo yêu cầu của ngài đưa tới, cần đưa đến phòng ngủ không?”
“Ừ, đưa đi đi.”
Tô Vãn vẫy vẫy tay, ngay sau đó liếc mắt nhìn Tô Duệ một cái: “Được, không chơi nữa. Quần áo đã chuẩn bị tốt, ta liền chờ đại hôn lễ của Tô Mạn và Nguyệt Thanh.”
Đúng vậy, đảo mắt lập tức đến cuối tháng.
Tô Duệ nhịn không được ngước mắt nhìn Tô Vãn một cái: “Nàng đặt áo choàng, là tính đi hoàng thành tham gia nghi thức đại hôn của bệ hạ sao?”
“Không.”
Tô Vãn lắc lắc đầu: “Ta chỉ là muốn đem một tuồng cuối cùng của vở kịch diễn cho tốt, thân là một ảnh hậu có tố chất vượt qua thử thách, cần phải đứng vững đến phút cuối cùng!”
Được rồi, cô đúng là ảnh hậu tam giới danh xứng với thực.
Đại hôn của bệ hạ, Tô Vãn có thể không đi, nhưng Tô Duệ thân là Thái úy nên cần thiết phải đi, từ sau khi hắn cự tuyệt Trì Tuyết Diên, Tô Mạn đã đối với Phong gia có khúc mắc, nhưng điều đó chỉ là râu ria, một Loan Phượng Quốc nho nhỏ, Tô tướng quân thật đúng là không để vào mắt.
Nghe nói lần đại hôn của bệ hạ này, Đại tướng quân Lục Trường Ca vẫn luôn thủ vệ biên quan cũng sẽ hồi kinh, lần này nhân vật mục tiêu mới xem như chân chính đến đông đủ.
Ai, thế giới này có quá nhiều nhân vật mục tiêu, làm Tô tướng quân cảm thấy thật cạn lời, một nữ nhân muốn nhiều nam nhân như vậy, là có bao nhiêu dục cầu bất mãn đây! Hơn nữa loại chuyện này thế nhưng còn gọi là chân ái, chẳng lẽ không nên kêu là lả lơi ong bướm sao?
“Vợ, Lục Trường Ca đại khái ba ngày sau hồi kinh, nàng tính đối phó hắn như thế nào?”
Cho dù Tô Vãn đã không còn bí vệ hoàng gia nhưng cô còn có tư binh cùng tử sĩ của chính mình, đây đều là át chủ bài dùng rất tốt.
Truyện được đăng duy nhất trên wattpad
[HBNmoemoe]
Mà ở trong thế giới này, Tô Duệ tuy rằng là Thái úy, võ công trác tuyệt, nhưng hắn thật ra cũng không có binh quyền, binh quyền của Loan Phượng Quốc vẫn luôn được Tô Mạn khống chế chặt chẽ trong tay, toàn bộ Loan Phượng Quốc trừ bỏ Tô Mạn, cũng chỉ có Trì Tuyết Diên có một khối hổ phù, có thể ở thời điểm khẩn cấp điều động binh mã khắp nơi.
Lục Trường Ca...
Đó chính là một vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến!.
Tô Vãn rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, ngước mắt nhìn Tô Duệ, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Nghe nói Lục Trường Ca người này nặng tình nghĩa nhất, là nam nhân đặc biệt có trách nhiệm.”
Ách.
Tô Duệ nghe Tô Vãn nói lập tức nghĩ tới nội dung nguyên cốt truyện.
Lục Trường Ca vẫn luôn cùng Tô Mạn thưởng thức lẫn nhau nhưng là thưởng thức giữa quân và thần, quan hệ hai người vẫn luôn không nóng không lạnh, mà điều chân chính làm cho quan hệ của Tô Mạn và Lục Trường Ca tiến bộ vượt bậc chính là một lần say rượu.
Rượu thứ này thật đúng là rất tốt, diệu dụng vô cùng!
Rượu rồi loạn, làm gì đó, cũng là chuyện thường thấy nhất.
“Vợ, chẳng lẽ nàng muốn……”
Trong lòng Tô Duệ lập tức có suy đoán, mà Tô Vãn một bên chỉ
là cười hề hề thần bí, sau đó quay đầu nhìn Bích Lạc bên cạnh.
“Bích Lạc à, bổn cung có chuyện muốn giao cho ngươi, chuyện này chỉ có ngươi mới có thể làm được!”
“Thỉnh điện hạ phân phó!”
Vừa nghe nói mình cuối cùng cũng có nhiệm vụ để làm, bạn nhỏ Bích Lạc nháy mắt liền dựng thẳng sống lưng —— Má ơi, nô tỳ rốt cuộc cũng có thể thoát ly khổ ải sao?
“Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, ba ngày sau, đại quân của Lục Trường Ca sẽ vào kinh, mà đại hôn của bệ hạ còn đến bốn ngày, bổn cung không muốn để hắn tham gia đại hôn của bệ hạ, Bích Lạc ngươi……”
“Thuộc hạ hiểu rõ, trong vòng ba ngày phải ở bên ngoài kinh thành xử lý Lục Trường Ca! Cho dù chết, thuộc hạ cũng phải lôi kéo Lục Trường Ca cùng chết!”
Lời thề son sắt của Bích Lạc đánh gãy lời nói Tô Vãn, tuy rằng Lục Trường Ca võ công rất cao, nhưng Bích Lạc cho rằng mình nếu đơn đả độc đấu, muốn thắng hắn hẳn là không thành vấn đề, cho dù không thắng được, lưỡng bại câu thương cũng có thể làm được.
“Cái gì có chết hay không?”
Tô Vãn cười từ trong lòng ngực mình móc ra một gói thuốc bột: “Đây, cầm cái này, đè Lục Trường Ca ra ngủ cho bổn cung!”
Bích Lạc:……
Không phải ý mà ta đang nghĩ chứ?
Điện hạ, người thế nhưng sai ta đi chơi lưu manh? Hơn nữa còn là chơi lưu manh với một vị Đại tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã?
Bạn nhỏ Bích Lạc nháy mắt cảm thấy mình say rồi.
Thấy Bích Lạc sững sờ ở nơi đó, Tô Vãn nhịn không được nhíu mắt phượng.
“Làm sao, ngươi làm không được?”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Thấy chủ tử nhà mình áp khí thấp xuống, Bích Lạc lập tức nhanh chóng tiếp nhận bao thuốc bột khả nghi kia, vẻ mặt trịnh trọng trả lời một câu.
“Được rồi, ngươi đi xuống chuẩn bị đi, đêm nay liền rời kinh, không cần kinh động bất kì kẻ nào.”
Đuổi đi Bích Lạc, tâm tình Tô Vãn càng thêm sung sướng, mình thật là chủ tử tốt nhất trên đời này, biết Bích Lạc độc thân tịch mịch, trực tiếp ném cho nàng một nam chủ để chơi, ừm, tốt nhất hai người chơi chơi đến chơi ra thêm một sinh mệnh mới, như vậy phủ công chúa càng thêm náo nhiệt ~
“Bích Lạc có thể thành công sao?”
Tô Duệ nhìn bóng dáng Bích Lạc đi xa, nhịn không được hỏi một câu.
Nha đầu kia trung thành với Tô Vãn tự nhiên là không chê vào đâu được, nhưng Tô Duệ cũng nhìn ra nha đầu Bích Lạc kia là một cây gân, đối với chuyện tình cảm gì đó tuyệt đối là phản ứng trì độn.
“Chàng để nàng ấy giống như Truy Tuyết mưa thuận gió hoà yên lặng quan tâm, nàng ấy khẳng định làm không tới, nhưng mà để nàng ấy bá vương ngạnh thượng cung, cái này nàng ấy chắc chắn là nghiệp vụ thuần thục!”
Khụ khụ, đương nhiên, Tô Tiểu Vãn nói bá vương ngạnh thượng cung, là chỉ thái độ của Bích Lạc thời điểm chấp hành nhiệm vụ khi còn ở trong đội bí vệ hoàng gia, em gái này chưa bao giờ biết tới mềm, chỉ biết cường ngạnh.
Mà Tô Vãn sở dĩ lựa chọn Bích Lạc không phải cũng là do Tô tướng quân dẫn dắt sao, nam chủ đều có chất lượng tốt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà ~
Vì thế cứ như vậy, vị nam chủ đại nhân chưa kịp hồi kinh cũng đã bị vợ chồng Tô thị tính kế……
Đương nhiên phương thức này chỉ có thể dùng để đối phó Lục Trường Ca hoặc là Lê Tiêu loại người tạm thời chưa có quan hệ thân mật với nữ hoàng bệ hạ, nếu thay thành Liễu Lạc hoặc Nguyệt Thanh, thì là phương pháp khác.
Nguyệt Thanh……
Nghĩ đến đến Nguyệt Thanh, Tô Vãn nhịn không được nheo nheo mắt, trận diễn này, cô đều đã hạ toàn bộ vốn liếng, tới hiện giờ chỉ thiếu liều thuốc mạnh cuối cùng ——
Người yêu kết hôn, tân nương không phải ta, ta nên làm cái gì bây giờ? Đây thật là một đề văn không tồi.