Edt: Mítt
~~~~~~
Bệ hạ mất tích, tất cả trên triều đình tạm thời đều do Liễu Lạc xử lý thay, mà Trì Tuyết Diên lại đang cùng Liễu Huyền, dẫn dắt một đám võ tướng, tính chia binh làm hai đường đi núi rừng phụ cận hành cung tìm kiếm bệ hạ mất tích.
Đối với những việc này, Tô Vãn và Tô Duệ tất cả đều ngoảnh mặt làm ngơ, hai người một lòng chuẩn bị chuyện đại hôn, ở ngay lúc này, trong phủ trưởng công chúa lại xảy ra một sự kiện ——
“Điện hạ.”
Đêm khuya, Lưu Oanh vốn dĩ đang ở phòng nghĩ ngơi, đột nhiên đi tới ngoài cửa phòng Tô Vãn cung kính gọi vài tiếng: “Điện hạ, người nghỉ ngơi chưa?”
“Chuyện gì? ”
Trong phòng truyền ra âm thanh có chút không kiên nhẫn của Tô Duệ.
Nghe âm thanh Tô Duệ, Lưu Oanh hình như chần chờ một chút: “Hồi Thái úy đại nhân, là…… Là…… người trong phủ vừa rồi ở hậu viện phát hiện Nguyệt công tử hôn mê bất tỉnh.”
“Nguyệt Thanh?”
Nghe Lưu Oanh nói, ánh mắt Tô Duệ lạnh lùng, mà Tô Vãn nằm trên giường cũng đột nhiên mở hai mắt.
Nguyệt Thanh theo Tô Mạn cùng đi hành cung, đoàn người bọn họ nửa đường rơi vào phục kích, Tô Mạn mất tích, Nguyệt Thanh cũng mất tích.
Không nghĩ tới khi cách mấy ngày, hắn thế nhưng sẽ đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, lại còn quỷ dị như vậy hơn nửa đêm xuất hiện ở hậu viện phủ công chúa của Tô Vãn.
Tô Vãn ngồi dậy, híp mắt cười cười: “Xem ra, đối thủ kia của chúng ta đúng là thông minh quá phận.”
“A, tự cho là đúng mà thôi.”
Tô Duệ lạnh lùng cười: “Nàng tính xử lý Nguyệt Thanh như thế nào? ”
“Nếu đã đưa tới, vậy thì cứ nuôi thôi, phủ trưởng công chúa cũng không thiếu một miệng ăn.”
Tô Vãn nói xong lại lớn tiếng hướng về phía ngoài cửa phân phó một câu: “Lưu Oanh, phái người chăm sóc Nguyệt công tử cho tốt, những chuyện khác, chờ hắn tỉnh lại rồi nói sau!”
“Vâng!”
Lưu Oanh nghe Tô Vãn phân phó tự nhiên bước nhanh lui xuống.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Nguyệt Thanh từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy bài trí vừa quen thuộc lại xa lạ.
Nơi này, là phủ trưởng công chúa.
Hắn nhớ rõ tất cả ở nơi này, thậm chí rất nhiều lần nửa đêm tỉnh mộng, Nguyệt Thanh mơ thấy mình về tới phủ trưởng công chúa, về tới những ngày tháng trước kia.
Không có lục đục với nhau, không có tính kế đề phòng, chỉ là đơn giản cầm sắt hòa minh, thản nhiên tự đắc……
Đáng tiếc, đều chỉ là mộng.
Nguyệt Thanh có chút cứng họng.
Lúc này, ý thức hắn đã dần dần tỉnh táo lại, hắn nhớ ngày đó mình cùng Tô Mạn gặp phải thích khách, những thích khách đó vô cùng hung mãnh, Nguyệt Thanh cũng gặp thích khách tập kích, hắn vốn chính là văn nhân, tay trói gà không chặt, trong lúc nguy cấp, Tô Mạn lại do dự một chút mà cả người Nguyệt Thanh đã bị thích khách tập kích từ sau lưng, sau đó liền không còn ý thức.
Mình đây là chết rồi sao?
Không nghĩ tới người sau khi chết thật sự có thể quay về chốn cũ.
Nguyệt Thanh chậm rãi ngồi dậy, đang muốn xem thật kỹ tất cả trong phòng, lúc này Lưu Oanh cũng vừa lúc mang thuốc từ bên ngoài tiến vào: “Nguyệt công tử, người tỉnh rồi?”
Nhìn thấy Nguyệt Thanh tỉnh lại, Lưu Oanh nhịn không được cười cười: “Tỉnh là tốt rồi, đây là thuốc mà đại phu trong phủ kê cho người.”
“Lưu Oanh?”
Nguyệt Thanh liếc mắt nhìn Lưu Oanh một cái, nhịn không được xoa xoa cái đầu có chút đau đớn cùa mình: “Ta…… Chẳng lẽ ta còn chưa chết sao?”
“Cái gì có chết hay không, công tử người hồ đồ rồi sao? Nơi này là phủ trưởng công chúa cũng không phải là âm tào địa phủ! Người xem bài trí nơi này vẫn còn giống như trước đây, từ sau khi công tử đi rồi, điện hạ mỗi ngày vấn như cũ phái người tới quét tước nơi này.”
Phòng này chính là nơi Nguyệt Thanh ở trước kia, nghe Lưu Oanh nói, ánh mắt Nguyệt Thanh hơi tỏa sáng: “Tô Vãn, không, điện hạ đâu? Ta muốn gặp trưởng công chúa điện hạ!”
Có lẽ là chết qua một lần, hiện tại tâm tình của Nguyệt Thanh không giống trước kia, hắn rất muốn gặp Tô Vãn, loại tâm tình này chưa bao giờ bức thiết giống như giờ phút này.
“Ách, điện hạ……”
Nghe Nguyệt Thanh nói, sắc mặt Lưu Oanh hơi có chút xấu hổ: “Nguyệt công tử, người vẫn là nghỉ ngơi cho tốt trước đi, chờ người uống thuốc xong, nghỉ ngơi tốt lại đi bái kiến điện hạ!”
“Không.”
Nguyệt Thanh từ trên giường giãy giụa đứng dậy: “Ta hiện tại phải gặp nàng!”
Thoáng nhìn đáy mắt Nguyệt Thanh có một tia nôn nóng cùng cố chấp, Lưu Oanh chỉ phải cười gượng hai tiếng: “Ha hả, Nguyệt công tử, điện hạ nhà ta cùng với Thái úy đại nhân còn chưa có thức dậy đâu, người lúc này đến đó, không tốt lắm?”
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe Lưu Oanh nói, động tác
Nguyệt Thanh cứng đờ, cả người đều sững sờ tại chỗ.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Ngày đó Tô Mạn xác thật đã cùng Nguyệt Thanh thảo luận qua tin tức Tô Vãn muốn thành hôn, sau đó Nguyệt Thanh vẫn luôn tâm thần không yên, kết quả mấy ngày sau thời điểm từ hành cung vội vàng rời đi, Tô Mạn cũng không có nói cho Nguyệt Thanh nguyên nhân vội vàng hồi kinh, cho nên Nguyệt Thanh không biết tin tức Tô Vãn gả thấp cho Phong Vô Trần, lúc này nghe Lưu Oanh nói như vậy, Nguyệt Thanh lập tức choáng váng ——
“Thái úy? Phong Thái úy? Điện hạ muốn nghênh thú…… Phong Vô Trần sao?”
Biểu tình Nguyệt Thanh hoảng hốt hỏi một câu.
Nghe hắn hỏi chuyện, ánh mắt Lưu Oanh chợt lóe.
“Không phải nghênh thú, là gả thấp, điện hạ nhà chúng ta mấy ngày nữa sẽ gả cho Phong Thái úy, đến lúc đó chỉ sợ nô tỳ cũng phải đi theo chủ tử đến Phong phủ đấy.”
Gả thấp, không phải nghênh thú?
Nguyệt Thanh cảm thấy trong não mình trống rỗng, mà Lưu Oanh một bên lại nhịn không được nói.
“Nguyệt công tử, người cũng cao hứng thay điện hạ đúng không? Phong Thái úy vì điện hạ đã từng liều mạng ăn hai kiếm, điện hạ nhà của chúng ta nói, khó có được người một lòng, đời này người ấy đã nhận định Phong Thái úy, sinh là người của Phong gia, chết cũng là ma của Phong, ai nha, nô tỳ cũng cảm thấy thật cảm động, điện hạ mấy năm nay tìm tìm kiếm kiếm, rốt cuộc tìm được một người có thể phó thác cả đời.”
Thân thể Nguyệt Thanh lung lay, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Vì Phong Vô Trần, Tô Vãn thế nhưng nguyện ý từ bỏ thân phận trưởng công chúa, từ bỏ tất cả gả vào Phong gia? Đây không phải chính là vượt lửa qua sông không chối từ theo như lời nàng nói?
Mà nữ nhân như vậy, cũng từng yêu mình thâm tình, đáng tiếc…… Mất đi rồi sẽ không thể tìm lại được……
Từ trong phòng Nguyệt Thanh đi ra, Lưu Oanh lại bước nhanh tới sân Tô Vãn.
Lúc này Tô Vãn và Tô Duệ thật ra đã sớm dậy rồi, nhìn thấy thân ảnh Lưu Oanh, Tô Duệ nhịn không được cười cười: “Lưu Oanh, thế nào?”
“Hồi đại nhân, nô tỳ đã dựa theo người phân phó đem tất cả nói rõ ràng với Nguyệt công tử, bộ dáng hắn thoạt nhìn giống như rất mất mát.”
“Đáng lắm.”
Tô Vãn ở một bên không chút để ý lật xem thực đơn hỉ yến, một bên khinh thường nói nhỏ một tiếng.
Loại người ăn trong chén lại muốn nhớ thương trong nồi, nên để hắn thống khổ, nên để hắn mất hết cả hai bên.
Tô Duệ nghe Tô Vãn nói, nhịn không được hướng về phía cô cười cười ôn nhu.
“Được, để cho hắn ở chỗ này thêm mấy ngày, vừa lúc có thể ở đến đại hôn của chúng ta, tới ngày đó, hắn còn có mạng ở hay không, thật đúng là một ẩn số chưa biết đâu.”
Mười sáu tháng sáu…
Tô Vãn nghe Tô Duệ nói, tay lật thực đơn cũng hơi dừng một chút.
Liễu Huyền.
Nếu ngươi muốn động thủ, nói vậy nhất định sẽ chọn một ngày kia đúng không.
Như vậy cũng tốt, một lần đem tất cả đều giải quyết hết.
Ánh mắt Tô Vãn dần dần thâm thúy, hiện tại chỗ Bích Lạc và Lục Trường Ca tất cả đều đã chuẩn bị ổn thoả, Liễu Huyền cho rằng bản thân đem tất cả làm đến không còn kẻ hở, nhưng hắn lại không biết Tô Vãn và Tô Duệ từ lúc bắt đầu đã biết dã tâm của hắn.
Cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, Liễu Huyền muốn làm con hoàng tước kia, hắn lại không biết, chính mình cũng là con mồi mỹ vị trong mắt thợ săn……