Edit: NN
Beta: Há Cảo
Banner: Ly Châu- ---------❤----------
Vùng ngoại ô phía tây của thành phố C sông núi bao quanh, một dãy biệt thự được xây dựng trong phong cảnh mỹ miều bên sườn núi.
Biệt thự của Tề Mộc là một căn trong dãy biệt thự đó, đây là quà sinh nhật cha hắn tặng năm hắn tròn mười tám tuổi. Bữa tiệc lễ trưởng thành năm đó cũng tổ chức ở biệt thự này, về sau nơi này trở thành nơi mà hắn tụ tập ăn chơi cùng đám bạn bè của hắn.
Lúc này Tề Mộc chầm chậm lái xe vào con đường rộng rãi, hai bên đường là những căn biệt thự độc lập yên tĩnh. Từ xa hắn đã nhìn thấy xe của Trần Ngọc Phong, xe Ferrari màu đỏ đang đỗ ở ven đường, Trần Ngọc Phong mặc một thân quần áo màu đen đứng tựa vào xe, trước người hắn có ánh lửa lúc sáng lúc tối, Tề Mộc biết hắn đang hút thuốc.
Từ nhỏ Trần Ngọc Phong đã không kiêng thuốc lá và rượu, chỉ là còn đang đi học, hắn cũng không quá nghiện thuốc lá, cho nên khi nào vô cùng bực bội hoặc hoảng loạn hắn mới hút thuốc liên tục.
"Két"
Tề Mộc tăng tốc, xe đột nhiên dừng trước mặt Trần Ngọc Phong.
Trần Ngọc Phong đang ngẩn người nghe được tiếng phanh xe lập tức ngẩng đầu, lo lắng nhìn Tề Mộc chậm rãi xuống xe.
"Đờ mờ, A Phong, cậu nửa đêm không ngủ lại gọi tôi ra, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Tề Mộc vẫn dáng vẻ thường ngày, một tay chống lên cửa xe, một tay khác đang cởi khuy áo vest, vẻ mặt khó chịu.
Trần Ngọc Phong không nói gì, sương khói lượn lờ làm người khác không thấy rõ vẻ mặt hắn.
"Sao cô ta lại ở trong xe cậu?"
Trần Ngọc Phong chỉ thấy Tô Vãn ngồi ở ghế phụ, còn Dịch Tử Hiên đang nằm trên hàng ghế sau nên hắn không thể nhìn thấy.
"Cô gái của tôi, nửa đêm rạng sáng không ở trong xe tôi chẳng lẽ lại ở trong xe cậu?"
Tề Mộc giơ tay gõ vào cửa sổ xe: "Tiểu Vãn, xuống xe đi."
Tô Vãn do dự, miễn cưỡng xuống xe.
Trần Ngọc Phong nhìn chằm chằm Tô Vãn, sau đó liếc nhìn Tề Mộc đầy thâm ý: "A Mộc, cậu được đó! Nhanh vậy đã tóm được người đến tay!"
Vừa nghe được lời Trần Ngọc Phong nói, sắc mặt Tô Vãn càng tối xuống, còn Tề Mộc lại cười đắc ý, sải bước đến trước mặt Trần Ngọc Phong, dùng thân thể của mình chặn giữa tầm mắt Trần Ngọc Phong và Tô Vãn.
"A Phong, cậu ngưỡng mộ không? Có muốn anh đây dạy cậu mấy chiêu không, chẳng phải cậu vẫn luôn ngấp nghé cô nàng Mạnh Đình Dao kia à?"
Nghe được cái tên Mạnh Đình Dao, Trần Ngọc Phong ngây ra một lúc. Hắn rít một hơi thuốc thật sâu, lúc này mới nghiêm mặt nói với Tề Mộc: "Tề Mộc, anh cũng mơ thấy giấc mộng đó đúng không? Tôi... Biết ai là quỷ, chúng ta cùng nhau... Giết cô ta được không?"
Nói xong lời cuối cùng, điếu thuốc trong tay Trần Ngọc Phong cũng run lên.
"Ai?"
Tề Mộc giơ tay, ném tàn thuốc Trần Ngọc Phong kẹp giữa hai ngón tay xuống, ngay sau đó đặt một tay lên vai Trần Ngọc Phong, bình tĩnh nhìn vào mặt hắn: "Cậu biết là ai?"
"Là..."
Trần Ngọc Phong dường như đã hạ quyết tâm, tia tàn nhẫn lóe lên trong mắt hắn: "Là Bạch Hiểu Nguyệt!"
Bạch Hiểu Nguyệt?
...
"Tô Vãn? Tô Vãn?"
Phương Điềm Điềm gõ cửa nhà Tô Vãn gọi cô rất lâu nhưng trong nhà không có âm thanh nào.
Cuối cùng giọng nói của Phương Điềm Điềm đã có chút nghẹn ngào: "Tần Lộ, làm thế nào bây giờ? Điện thoại của Tô Vãn cũng không gọi được, cậu nói có phải cô ấy xảy ra chuyện rồi không?"
Xảy ra chuyện?
Hẳn là không nhanh như vậy.
Tần Lộ như là nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhấc chân đá văng cửa nhà Tô Vãn.
Chuyện này...
Phương Điềm Điềm sợ ngây người, nhìn Tần Lộ thản nhiên đi vào phòng khách. Thấy bộ quần áo dính máu rơi trên sàn nhà, ánh mắt Tần Lộ lóe lên.
"A! Có máu!"
Phương Điềm Điềm đi vào sau nhìn đến bộ quần áo trên mặt đất không nhịn được hét lên: "Nguy rồi! Nhất định là Tô Vãn gặp nguy hiểm rồi, Tần Lộ cậu nghĩ cách cứu cô ấy đi!"
"Tạm thời cô ấy hẳn là còn sống."
Tần Lộ ngồi xổm xuống cầm bộ vest và áo sơ mi đắt tiền kia lên nhìn kĩ. Trong chín người, người có thể mặc bộ đồ xa xỉ đắt tiền thế này chỉ có Trần Ngọc Phong và Tề Mộc.
Chẳng lẽ là... Tề Mộc đã tới đây?
Trong lúc nhất thời ánh mắt Tần Lộ lóe lên, hắn chần chờ lấy điện thoại của mình ra, do dự không biết có nên gọi cho Tề Mộc để xác nhận hay không...
Lúc này, Trần Ngọc Phong trợn mắt, vẻ không thể tin được nhìn Tề Mộc đang đứng trước mặt anh ta, trong tay Tề Mộc nắm chặt một con dao găm sắc bén. Giờ phút này con dao kia đang chuẩn xác
đâm vào người Trần Ngọc Phong.
"Tề Mộc, cậu... cậu..."
Bàn tay cứng đờ của Trần Ngọc Phong dính đầy máu tươi định tóm tay Tề Mộc, nhưng ngay lúc này Tề Mộc lại ấn mạnh con dao găm trong tay hơn.
"Tôi biết cậu là quỷ."
Tề Mộc hạ giọng nói nhỏ vào tai Trần Ngọc Phong: "Nếu tôi đoán không sai, Bạch Hiểu Nguyệt là số 1, đúng không?"
Người số 1, dựa theo quy tắc của thế giới này thì mục tiêu đầu tiên của những con quỷ sẽ là Bạch Hiểu Nguyệt. Sau khi Bạch Hiểu Nguyệt chết, chúng mới có thể giết mục tiêu mang số 2.
"Tôi... Tôi..."
Cuối cùng, Trần Ngọc Phong nhìn Tề Mộc tựa như muốn nói điều gì đó, lại như được giải thoát. Hắn há miệng thở dốc, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
Máu tươi chảy tràn trên mặt đất từ từ biến mất cho đến khi hoàn toàn không thấy.
Trần Ngọc Phong đã chết, không, có lẽ phải nói, Trần Ngọc Phong đã biến mất.
Biến mất sạch sẽ.
Nếu không phải chiếc xe Ferrari nổi bật kia còn dừng bên cạnh, Tô Vãn thậm chí còn hoài nghi có thật là Trần Ngọc Phong từng xuất hiện hay không.
"Anh giết cậu ấy?"
Nhìn Tề Mộc bình tĩnh đi về phía mình, Tô Vãn lui về phía sau nửa bước theo bản năng.
"Em sợ sao?"
Tề Mộc nhìn Tô Vãn, nhướng mày: "Cậu ta muốn anh giúp đỡ giết Bạch Hiểu Nguyệt, anh nghĩ có lẽ Bạch Hiểu Nguyệt là số 1 đấy. Tô Vãn em phải hiểu cho rõ, nếu anh là người số 1, chỉ sợ Trần Ngọc Phong sẽ xuống tay chẳng chút do dự."
Khi nói chuyện, Tề Mộc đi đến trước mặt Tô Vãn: "Tô Vãn, đối mặt với sinh tử, mọi người đều sẽ lựa chọn tự bảo vệ mình, đây là nhân tính, không liên quan đến đạo đức. Nếu tính mạng của bản thân còn không bảo vệ được, vậy dứt khoát không cần làm người nữa."
Nhân tính.
Tô Vãn nhẹ nhàng xoay người sang chỗ khác. Đúng thế, nếu là cô, phải lựa chọn để mình chết hoặc người khác chết, hẳn là sẽ không do dự mà lựa chọn bảo vệ bản thân mình đúng không?
Rốt cuộc ai cũng muốn sống cả.
Quay lại trong xe, Dịch Tử Hiên đang ngồi trên ghế sau dưỡng thần. Thực ra hắn cũng không ngờ Tề Mộc có thể dứt khoát như thế, trên đường đến đây, Tề Mộc bảo mình tạm thời nấp đi, Dịch Tử Hiên còn tưởng rằng Tề Mộc muốn mình giúp đỡ. Giờ xem ra hắn là không muốn Trần Ngọc Phong cảnh giác hắn mà thôi.
Nửa đêm rạng sáng Tô Vãn và Tề Mộc đơn độc ở cùng nhau, trai đơn gái chiếc cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng nếu thấy mình cũng ở trên xe Tề Mộc, Trần Ngọc Phong nhất định sẽ sinh nghi ngờ.
Không ngờ vị đại thiếu gia ăn chơi trác táng này lại suy nghĩ cẩn thận như thế.
Đánh giá của Dịch Tử Hiên đối với Tề Mộc bất tri bất giác đã thay đổi, sự cảnh giác trong lòng càng tăng lên.
"Bây giờ chúng ta đi đâu? Đi tìm Bạch Hiểu Nguyệt?"
Thấy Tề Mộc khởi động xe, Dịch Tử Hiên nhịn không được hỏi một câu.
Bạch Hiểu Nguyệt...
Tề Mộc gật đầu: "Hy vọng cô ấy còn sống."
Số 1.
Tô Vãn nắm chặt dây an toàn trên người, Trần Ngọc Phong có thể nghĩ đến chuyện tìm người đi giết Bạch Hiểu Nguyệt, vậy những con quỷ khác thì sao? Có phải chúng đã ra tay không? Tô Vãn cũng lo lắng giống như Tề Mộc, lo lắng tình hình của Bạch Hiểu Nguyệt.
Mà lúc này, tình hình Bạch Hiểu Nguyệt quả thật nguy hiểm như những gì mọi người lo lắng.
Trong con hẻm nhỏ, Bạch Hiểu Nguyệt che vết thương trên cánh tay, nhanh chóng chạy trốn, lưu lại phía sau cô ấy là từng vệt máu dài.
Phía sau, một bóng đen nắm trong tay một con dao gọt hoa quả, con dao phản chiếu từng vệt sáng lạnh lẽo trong bóng đêm...
-1.3.2019-Đọc đến bây giờ các bạn có đoán ra ai là người, ai là quỷ không:3 Chúng ta cùng thảo luận tí nào