Edt: Mítt
~~~~~~
Bởi vì Ân Bắc Ca trở về, mấy ngày liên tiếp trong đại viện Ân gia đều là bộ dáng vô cùng náo nhiệt, trong thiên viện của Tô Vãn gần đây cũng có không ít người ra ra vào vào, những người này tự nhiên đều là do Diêu Bạch Tiêm phái tới chăm sóc Tô Vãn, có nha hoàn sai sử trong nhà, còn có đại phu chuyên xem bệnh cho Ân gia.
Tô Vãn hiểu rõ, những điều đó đơn giản chính là Diêu Bạch Tiêm cố ý làm cho Ân Bắc Ca xem mà thôi.
Đối với thủ đoạn này của Diêu Bạch Tiêm, Tô Vãn đã rõ như lòng bàn tay, cho dù đối phương đưa tới cái gì, cô đều chiếu đơn thu hết.
Dù sao cô hiện tại là người bệnh “Không xuống giường được”, tính cảnh giác của Diêu Bạch Tiêm đối với cô cũng đặc biệt thấp, cô cũng nhàn nhã mà sắm tốt vai “Đại thiếu phu nhân thời gian không còn nhiều”- chức nghiệp khổ bức này.
Đảo mắt đã đến tháng mười hai, thời tiết càng ngày càng lạnh, mắt thấy phải đến cửa ải cuối năm, nhóm giặc cỏ trên đỉnh núi ngoài thành lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch gây án khắp nơi.
Làm người thừa kế mà Ân Thuận tỉ mỉ bồi dưỡng, Ân Bắc Ca thiếu soái này tự nhiên là mỗi khi gặp chiến sự sẽ tất yếu xung phong đi đầu.
Lúc này đây trước khi ra cửa, Ân Bắc Ca cố ý đi phủ đại soái - nơi làm việc của Ân Thuận, lần đầu tiên cùng phụ thân mình nói đến chuyện của Ân Bắc Trác.
Ân Thuận đối với kiến nghị của Ân Bắc Ca muốn đưa Ân Bắc Trác ra ngoại quốc du học hết sức kinh ngạc, nhưng mà nghĩ lại đứa con trai nhỏ kia của mình xác thật cũng không phải tài liệu mang binh đánh giặc, còn không bằng đưa nó đi ra nước ngoài học làm ăn, chờ sau này trở về, chưởng quản những cửa hàng của Ân gia, nói không chừng mạch này của mình cuối cùng sẽ không dựa vào quân lương của lão nhị sống qua ngày.
Đều nói mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, Ân Thuận tuy rằng là đại soái, nhưng mấy trăm nhân khẩu của Ân gia, lương của mấy chục vạn tướng sĩ trong quân đội đều là tiền đấy!
Hiện tại thế đạo kinh tế đình trệ, địa vực xung quanh cũng đều chiến tranh không ngừng, kinh thành bên kia nghe nói còn có một ít sinh viên đang biểu tình cải cách gì đó, tóm lại Ân đại soái hiện giờ cũng không thể không phòng ngừa chu đáo.
Hai cha con nói chuyện xem như hòa hợp ăn ý, cuối cùng, Ân Thuận cũng quyết định qua năm sẽ đưa Ân Bắc Trác ra nước ngoài học kinh doanh……
Cuối tháng chạp, mắt thấy muốn qua tết, “Bệnh tình” Tô Vãn rốt cuộc cũng tới thời điểm vô lực xoay chuyển trời đất.
Lúc này, trong viện cô đã sớm đều là người của Diêu Bạch Tiêm, Thục Ninh cũng đã sớm được Tô Duệ mở miệng muốn đem về trong phủ mình.
Hôm nay, giống như những gì Tô Vãn biết, tuyết rơi suốt một ngày, toàn bộ Liêu Thành được bao phủ trong làn áo bạc.
Khi Ân Bắc Ca mang theo một cơn gió lạnh vọt vào phòng, ánh mắt Tô Vãn đã có chút tan rã.
“Tô Vãn!”
Ân Bắc Ca bất chấp quét bông tuyết trên đầu vai rồi trên người, nhanh chóng vọt vào phòng.
“Nhị thiếu, đại thiếu phu nhân đã…… Không được!”
“Cút! Đều cút ra ngoài cho tôi!”
Đuổi xong tất cả mọi người trong phòng, Ân Bắc Ca run rẩy bế thân thể càng ngày càng gầy yếu kia lên: “Đừng sợ, đừng sợ, tôi mang em đi xem bệnh, sẽ tốt thôi, sẽ tốt thôi, Tô Vãn, em sẽ không chết."
Đã mất đi cùng với trơ mắt nhìn mất đi, là hai tâm tình hoàn toàn bất đồng.
Tại một khắc này, Ân Bắc Ca hoảng hốt.
“Bắc Ca.”
Ánh mắt Tô Vãn tan rã, ngữ khí lại phảng phất ôn nhu giống như trước đây.
Cô đã bao lâu rồi không có ôn nhu gọi tên của hắn như vậy?
Ân Bắc Ca run rẩy, ngón tay nhẹ nhàng xoa gương mặt tái nhợt của Tô Vãn: “Tôi đây, tôi ở đây.”
“Ha hả.”
Tô Vãn cong môi cười nhạt: “Bắc Ca, tôi phải đi, tôi thật luyến tiếc, luyến tiếc anh, nhưng…… Tôi muốn đi bồi Bắc Việt ca ca, anh ấy thật sự……thật sự tịch mịch, anh ấy là người ôn nhu như vậy, tuy rằng…… Tôi cùng anh ấy là vợ chồng hữu danh vô thực, nhưng tôi biết, tôi vẫn luôn biết……anh ấy thích tôi.”
Từ đêm động phòng đó, hắn nhấc khăn voan lên, ánh mắt đầu tiền nhìn thấy cô.
Hắn liền thích cô.
Đó chính là nhất kiến chung tình.
Anh em Ân gia, ở thời gian khác nhau, nhất kiến chung tình với cùng một cô gái, đáng tiếc, cô ấy vẫn sống thống khổ như vậy, đơn giản vì cô ấy không phải nữ chính của thế giới này……
“Bắc Việt ca ca nói với tôi, chờ anh trở về, anh sẽ cưới tôi, tôi vẫn luôn chờ, vẫn luôn chờ, vẫn luôn chờ, Bắc Ca…… Vì sao, anh không chịu tin tưởng tôi, anh cũng không tin anh ấy, tôi cảm thấy rất đau khổ anh có biết không?”
“Đừng, đừng nói nữa!”
Nước mắt Ân Bắc Ca nhỏ giọt trên mặt Tô Vãn, một giọt một giọt, nước mắt ấm áp nhưng vẫn không ủ ấm được gương mặt lạnh băng của cô.
“Tôi mệt mỏi quá, thật
sự mệt mỏi quá.”
Ngữ khí Tô Vãn càng ngày càng yếu, nhìn ánh mắt cô muốn mất đi thần thái, Ân Bắc Ca đột nhiên gắt gao ôm cô vào trong lòng ngực mình: “Tiểu Vãn, đừng rời khỏi anh, cầu xin em đừng rời khỏi anh, anh yêu em, anh yêu em!”
“Yêu……”
Tô Vãn chậm rãi mở miệng, động tác chậm chạp từ trong lòng ngực mình móc ra một cái túi thơm tinh xảo: “Bắc Ca, nơi này là…… Là tóc của tôi…… anh mang theo nó được chứ? Như vậy…… Tôi có thể vẫn luôn, vẫn luôn ở bên cạnh anh, cho dù là núi đao biển lửa, anh ở đâu, tôi liền ở đó…… Chỗ nào, vĩnh viễn…… Không rời không bỏ.”
Không rời không bỏ.
Ân Bắc Ca đem cái túi thơm kia nắm ở lòng bàn tay, ngữ khí đã không ngừng nghẹn ngào: “Được! Anh đáp ứng em, anh cái gì cũng đều đáp ứng em!”
“Vậy…… thật tốt, tôi…… Tôi còn có tâm nguyện cuối cùng…… sau khi tôi đi, đem tôi, đem tôi mai táng ở bên cạnh Bắc Việt đi, để tôi bồi anh ấy, đây là…… Tôi thiếu……anh ấy……”
Lời nói còn chưa nói xong, Tô Vãn đã ở trong lòng ngực Ân Bắc Ca ngừng thở……
“Tiểu Vãn! Tiểu Vãn!”
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad
[HBNmoemoe]
Đêm nay, tuyết lớn bay tán loạn, Ân Bắc Ca hồng con mắt ôm thân thể Tô Vãn dần dần lạnh băng, suốt đêm không chợp mắt!
Ngày hôm sau, là Diêu Bạch Tiêm phân phó phó quan Lục An Bách của hắn cưỡng chế đánh Ân Bắc Ca bất tỉnh rồi mang đi, mà thân thể Tô Vãn tự nhiên là phong nhập đã sớm chuẩn bị tốt quan tài tùy ý chọn ngày hạ táng.
Ở Ân gia, nữ nhân địa vị vốn không cao, huống chi Tô Vãn chỉ là góa phụ của Ân Bắc Việt?
Linh đường của cô quạnh quẽ, ban đêm yên tĩnh chỉ có một mình Ân Bắc Trác mặc đồ tang, mang vải bố trắng lẳng lặng quỳ gối trước quan tài.
Đêm khuya, gió Bắc gào thét, minh tệ trong chậu than trước linh đường đều đã thiêu đốt thành tro.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Đã kêu các người đừng đến nữa! Tôi sẽ không rời đi!”
Giọng nói Ân Bắc Trác đều là nghẹn ngào, nhưng ngữ khí thiếu niên đặc biệt kiên định.
“Vì sao?”
Phía sau truyền đến một giọng nam lạnh lẽo.
Ân Bắc Trác ngẩn ra, quay đầu liền nhìn thấy Ân Minh Dã khoác áo choàng màu đen đứng ở phía sau mình.
“Tam thúc, sao người lại tới đây?”
“Ta tới xem cô ấy.”
Tô Duệ giương mắt nhìn quan tài ở giữa linh đường, thời gian sắp tới rồi, hắn cần thiết phải đem “Thi thể” Tô Vãn đi.
Chỉ là, làm Tô Duệ ngoài ý muốn chính là ở thời gian này thế nhưng còn có người túc trực bên linh cữu Tô Vãn!
Phải biết rằng, vì để ngừa vạn nhất, Tô Duệ đã ở đầu đêm nay đi riêng đến phòng Ân Bắc Ca điểm huyệt ngủ của hắn, bảo đảm đêm nay hắn sẽ không tỉnh lại.
Nghe Tô Duệ nói, Ân Bắc Trác ở trước linh đường kinh ngạc nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại hướng về phía Tô Duệ dập đầu một cái: “Tam thúc có tâm!”
"Con, đây là……”
Động tác của Ân Bắc Trác lại làm Tô Duệ ngoài ý muốn một chút, đứa nhỏ này là cái tình huống gì?
“Con đã đáp ứng với đại tẩu, phải dưỡng lão cho tẩu ấy, hiện tại…… tẩu không còn nữa, con phải mặc áo tang cho tẩu ấy, đại tẩu không có con gái, con liền làm con trai của tẩu.”
Nghe Ân Bắc Trác nói, Tô Duệ hơi hơi ngưng mắt nhưng sau đó lại nhướng mày cười, đi từng bước chậm rãi tới trước quan tài.
“Con nói không tồi, Bắc Trác, con có hiếu như vậy, đại tẩu con mà biết sẽ rất vui vẻ!”
“Phanh”
Khi nói chuyện, bàn tay Tô Duệ để ở trên quan tài nhẹ nhàng vỗ, ngay sau đó hắn liền đẩy nắp quan tài ra, dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Ân Bắc Trá, đem thân thể Tô Vãn từ trong quan tài ôm ra ngoài, đem toàn bộ thân thể của cô đều bao bọc ở trong áo choàng đen.
“Tam thúc, người……”
"Suỵt.”
Tô Duệ hướng về phía Ân Bắc Trác làm cái thủ thế im lặng: “Ta là tới cứu cô ấy. Bắc Trác, đây là bí mật của chúng ta!”