Edt: Mítt
~~~~~~~
Từ ngày cãi nhau ở phòng một trận, Ân Bắc Ca liền dọn đến sương phòng, không còn chung chăn gối với Diêu Nhược Phương nữa, hai người lâm vào thời kỳ chiến tranh lạnh, một tháng sau tình hình đó vẫn luôn không chuyển biến tốt đẹp, điều đó làm Diêu Bạch Tiêm lo lắng.
Từ sau khi Ân Bắc Việt chết, Diêu Bạch Tiêm chỉ còn lại Ân Bắc Ca đứa con trai này, bà ta còn trông cậy vào Ân Bắc Ca và Diêu Nhược Phương sớm sinh cho mình một đứa cháu nữa đấy!
Ân Bắc Ca vẫn luôn không khôi phục ký ức lại bởi vì Tô Vãn chết mà lạnh nhạt với mẫu thân mình không ít, thấy mình cũng khuyên không được hắn, Diêu Bạch Tiêm chỉ có thể đi chùa miếu lớn nhất Liêu Thành cầu thần bái Phật hy vọng có thể cầu Bồ Tát phù hộ cho trai cùng con dâu mình phu thê hòa thuận, con cháu đầy đàn.
Chùa Bàn Nhược là chùa lớn nhất bên ngoài Liêu Thành, bên trong thờ phụng Tống Tử Quan Âm cũng là Bồ Tát linh nghiệm nhất ở Liêu Thành.
Thời điểm Diêu Bạch Tiêm mang theo Trân Lam đi vào chùa, người trong chùa đặc biệt nhiều.
“Phu nhân, người xem, đó không phải là tam phu nhân sao?”
Trân Lam ở cửa chùa liếc mắt một cái thấy được thân ảnh Thục Ninh và Tô Vãn, Diêu Bạch Tiêm nghe vậy nhấc đầu, nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia, bà ta không khỏi hoảng hốt một chút.
Thật sự quá giống, trong nháy mắt thật giống như là thời gian chảy ngược.
“Đại tẩu?”
Lúc này, Tô Vãn cũng thấy được Diêu Bạch Tiêm, cô lập tức mỉm cười đi tới trước mặt Diêu Bạch Tiêm, cười nhẹ chào hỏi bà ta một tiếng.
Một tiếng “Đại tẩu” này lập tức đem Diêu Bạch Tiêm từ trong hồi ức kéo về: “Linh Lung à, em cũng tới bái Bồ Tát sao?”
“Vâng.”
Nghe Diêu Bạch Tiêm nói Tô Vãn sắc mặt tối sầm lại: “Linh Lung ốm yếu từ nhỏ, vào cửa lâu như vậy bụng còn chưa có động tĩnh, trong lòng gấp đến hoảng.”
“Ha hả.”
Nghe Tô Vãn nói, Diêu Bạch Tiêm nhịn không được nở nụ cười: “Em cùng Minh Dã mới thành hôn bao lâu? Em gấp cái gì? Nhược Phương với Bắc Ca đã thành hôn được hai năm mà cái bụng còn chưa có động tĩnh kia kìa!”
Vừa nhắc tới cái này Diêu Bạch Tiêm cũng buồn bực, nếu nói hai người cảm tình không tốt, nhưng sinh hoạt phu thê bình thường cũng vẫn có, Nhược Phương này làm sao vẫn luôn không mang thai chứ?
Nghe Diêu Bạch Tiêm nói, ánh mắt Tô Vãn khẽ động, cô không khỏi dán đến bên tai Diêu Bạch Tiêm nói nhỏ: “Đại tẩu, Liêu Thành có một Phương đại phu tẩu có biết không? Là một nữ đại phu, chuyên xem bệnh cho nữ nhân, khụ, em cũng không có ý gì khác, nếu Nhược Phương vẫn luôn không mang thai, tẩu có thể mang cô ấy đi kiểm tra một chút, hiện tại, người không thể sinh rất nhiều, nếu thật sự có gì không ổn, đại tẩu cũng có thể sớm một chút khuyên Bắc Ca nạp thiếp.”
Nghe Tô Vãn nói, sắc mặt Diêu Bạch Tiêm hơi đổi ——
Không thể sinh?
Bà ta thật đúng là chưa từng suy xét đến vấn đề này, hiện tại mình chỉ còn một đứa con trai là Bắc Ca, nếu Diêu Nhược Phương thật sự không thể sinh, vậy ai tới nối dỗi tông đường cho bọn họ chứ?
Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*
*Trong ba điều bất hiếu, không có con cái nối dõi, thờ tự là điều bất hiếu nhất.
Không có con nối dõi, đây chính là tội lỗi lớn nhất!
Có một số việc, bạn không cần phải nói quá kỹ càng tỉ mỉ, quá khoa trương, Tô Vãn tin mình chỉ cần chôn xuống hạt giống này ở đáy lòng Diêu Bạch Tiêm, bà ta sẽ bởi vì vậy mà ăn ngủ không yên.
Bà ta sẽ đi tìm Phương đại phu kia, đó dù sao cũng là nữ y tốt nhất toàn bộ Liêu Thành.
Diêu Bạch Tiêm, hiện tại trò chơi đã bắt đầu, chúng ta chậm rãi tính sổ đi!
Wattpad: HBNmoemoe
Từ chùa Bàn Nhược trở lại Linh Lung lâu, Tô Vãn còn chưa xuống xe, chưởng quầy trong lâu lập tức bước nhanh tới đón: “Bà chủ, thiếu soái tới, đang ở trên lầu.”
“A.”
Tô Vãn gật gật đầu, sau đó dưới sự nâng đỡ của Thục Ninh lên tới lầu bốn Linh Lung lâu, nơi này là chỗ cao nhất trong Linh Lung lâu, lúc này, Ân Bắc ca mặc áo sơ mi kết hợp với áo choàng, chân dẫm lên quân ủng màu đen đang cầm bầu rượu tựa cửa sổ, nghe tiếng bước chân, hắn hờ hững quay đầu, nhìn thấy gương mặt Tô Vãn, ánh mắt Ân Bắc Ca hoảng hốt một chút, bầu rượu trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
“Bắc Ca, sao cậu lại tới đây? Mau ngồi đi.”
Tô Vãn kéo ghế dựa ở một bên qua, cười tủm tỉm nhìn nam nhân trước cửa sổ.
“Trong lâu này của Tam thẩm có không ít rượu ngon món ngon, cậu muốn nếm thử hay không?”
“Không, không cần.”
Ân Bắc Ca nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình: “Tôi chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua nơi này nhìn xem mà thôi.”
“A, như vậy à!”
Tô Vãn nhìn Ân Bắc Ca, sau đó nhàn nhạt cười: “Cuối tháng này Linh Lung lâu chúng tôi sẽ có một đợt biểu diễn, Bắc Ca cậu nếu đến lúc đó có thời
gian thì tới ủng hộ tam thẩm một chút, được chứ?”
Cuối tháng……
Ân Bắc Ca sửng sốt một chút, vết thương trên người hắn đến cuối tháng cũng gần như khỏi hẳn, gần đây hắn xác thực rất nhàn.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ đến, tam, tam thẩm, tôi đi trước!”
Khi nói chuyện, Ân Bắc Ca đã thu liễm con ngươi của mình nhanh chóng rời đi.
Thật ra hôm nay hắn thật sự chỉ là trong lúc vô ý đi ngang qua nơi này, kết quả cả người liền không tự chủ được đi vào.
Tô Vãn……
Cái tên kia, cái bóng dáng kia.
Gần đây Ân Bắc Ca thường xuyên sẽ nằm mơ, trong mơ có chút ký ức vỡ vụn.
Hắn đã dần dần nhớ tới khuôn mặt Tô Vãn, nhớ tới ca dao cô thích xướng nhất, nhớ tới cái mùa đông kia, ở trong tuyết trắng bay tán loạn, thiếu nữ áo đỏ kia nở nụ cười sáng lạn mê người……
Tuyết Linh Lung.
Cô ấy thật sự quá giống Tô Vãn, không chỉ là diện mạo.
Ân Bắc Ca cảm thấy trên người cô ấy có hơi thở mà mình quen thuộc, nhưng…… Tô Vãn đã chết, tất cả mọi người nói cô đã chết.
Ân Bắc Ca hoảng hốt hình như cũng ở trong mộng nhìn thấy qua một màn cô chết ở trong lòng ngực mình.
Cho nên, đây có lẽ chỉ là ảo giác của mình.
Tựa như Diêu Nhược Phương nói, đời này của mình cũng đã mất đi cô ấy, không bao giờ sẽ còn có cơ hội có được và bù đắp……
Sau khi Ân Bắc Ca rời đi, Tô Vãn lập tức phân phó Thục Ninh gọi Hoa Dao Lan vào phòng, cuối tháng, chính là thời cơ tốt nhất, thiên thời địa lợi nhân hoà!
Đại viện Ân gia.
Diêu Bạch Tiêm từ ngày ấy ở chùa trở về vẫn luôn mang tâm sự nặng nề, ngày đó bà ta rút được một quẻ sâm làm cho Diêu Bạch Tiêm có chút hoảng hốt.
Lời nói của Tô Vãn lại bất tri bất giác quanh quẩn ở trong đầu bà ta ——
Có thể thật sự là thân thể Diêu Nhược Phương có vấn đề hay không?
Một khi có ý niệm như vậy, cái hoài nghi này liền ở trong đầu Diêu Bạch Tiêm mọc rễ, bà ta âm thầm suy tư mấy ngày, cuối cùng rốt cuộc tìm được cái cớ mang theo Diêu Nhược Phương đi đến chỗ Phương đại phu làm kiểm tra toàn diện, mà kết quả kiểm tra được, làm Diêu Bạch Tiêm thiếu chút nữa té xỉu ——
Diêu Nhược Phương thật sự không thể sinh!
“Này……”
Nhìn bản báo cáo phức tạp đến choáng váng, Diêu Nhược Phương sắc mặt tái nhợt, không thể tin tưởng nhìn nữ đại phu trước mắt.
“Phương đại phu, đây là có ý gì? Tôi thật sự…… Không thể sinh sao?”
“Đúng vậy.”
Phương đại phu nói chém đinh chặt sắt.
“Tôi kiểm tra tuyệt đối uy tín nhất toàn bộ Liêu Thành, đương nhiên cô cũng không phải trăm phần trăm sinh không được, tôi có thể kê đơn thuốc cho cô điều dưỡng thân thể, nhưng tôi không dám bảo đảm thân thể của cô khi nào sẽ hoàn toàn khôi phục, có lẽ một năm, có lẽ cần nhiều năm. Hoặc là…… Cả đời đều điều trị không hết!”
Cả đời?
Nghe lời cuối cùng của Phương đại phu, Diêu Nhược Phương lật hai mắt lập tức té xỉu ở trong ngực Nguyệt Tú.
“Nhị thiếu phu nhân!” bọn nha hoàn một bên đều đi lên giúp Nguyệt Tú đỡ Diêu Nhược Phương, mà Diêu Bạch Tiêm lại đặt tiền xem bệnh ở trên bàn làm việc của Phương đại phu: “Đại phu, kê thuốc đi, phải là thuốc tốt nhất!”
Diêu Nhược Phương là cháu ruột của Diêu Bạch Tiêm, bà ta tự nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ cô ta, nhưng vì con nối dõi của Ân gia mà suy nghĩ, có lẽ bà ta thật sự nên suy xét một chút chuyện nạp thiếp cho Bắc Ca, nhưng đứa nhỏ này gần đây tính tình càng lúc càng lớn, chuyện nạp thiếp này, nó sẽ dễ dàng đồng ý sao?
Nếu nó không phối hợp, không chịu cùng phòng, mình nạp mười tiểu thiếp cho nó cũng không thay đổi được gì!
~~~~~~
Tự nhiên thấy nam9 hơi hơi đáng thương nhỉ ~~