Edt: Mítt
~~~~~~~~
“Là ngươi làm?”
Ân Bắc Ca đi từng bước tới trước mặt Quan Li, khom người, bàn tay to với khớp xương rõ ràng dùng sức nâng cằm cô lên.
“Ô ô.”
Quan Li há miệng thở dốc lại vẫn như cũ chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô mơ hồ, vừa rồi thời điểm Trân Lam xuống tay đã nắm giữ tốt kỹ xảo và lực độ, không nhẹ không nặng, lại vừa lúc làm cô không thể thanh minh cho mình.
Quan Li lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn mặt Ân Bắc Ca gần trong gang tấc, nhìn cặp lông mi dày của nam nhân và đôi mắt thâm thúy.
Cô chớp chớp mắt, đôi mắt to trong sáng đã có hơi nước mông lung ——
Ân Bắc Ca, anh thật sự không quen biết tôi sao?
Hoảng hốt trong nháy mắt, Ân Bắc Ca nhìn cặp con ngươi trước mặt kia, có một tia cảm giác rối loạn thời không.
Rất quen thuộc.
“Bắc Ca.”
Lúc này, Diêu Bạch Tiêm bên giường chậm rãi đứng dậy, ngữ khí lạnh lùng.
“Nha đầu này cũng không biết có phải gian tế của quân đội khác phái tới Ân gia hay không, vẫn nên xử lý sớm một chút, đừng nhắm mắt làm ngơ!”
Gian tế?
Ánh mắt Ân Bắc Ca hơi ngưng, gần đây Đông Bắc đã khai chiến, kinh thành cũng không yên ổn, không biết khi nào Liêu Thành cũng sẽ bị chiến hỏa lan đến.
Tưởng tượng đến đây, tâm tư của hắn lập tức trầm xuống.
Ân Bắc Ca buông lỏng tay mình ra, chậm rãi đứng thẳng, lần nữa nhìn về phía Quan Li ánh mắt đã không còn bất kỳ độ ấm: “Kéo xuống, loạn……”
“A!”
Ân Bắc Ca còn chưa nói xong, phía sau hắn bỗng nhiên vang lên tiếng kinh hô của Hoa Dao Lan.
“Linh Lung!”
Lúc này, Bộ Ngưng San ngồi ở một bên xem náo nhiệt cũng vội vàng đứng dậy, nhìn phía sau Ân Bắc Ca nôn nóng nhẹ gọi một tiếng.
Linh Lung?
Ân Bắc Ca đột nhiên xoay người, liền nhìn thấy Tô Vãn sắc mặt tái nhợt ngã vào trên ghế.
“Tiểu…… Tam thẩm!”
Hai chữ “Tiểu Vãn” thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, cũng may Ân Bắc Ca còn đúng mực chưa có hoàn toàn rối loạn, hắn vội vàng tiến lên giơ tay ôm lấy Tô Vãn: “Con đưa tam thẩm đi xem đại phu!”
“Bắc Ca!”
Diêu Bạch Tiêm một bên muốn gọi lại con trai mình, đáng tiếc Ân Bắc Ca đã vội vàng đi xa, chỉ chừa cho mọi người một bóng dáng thon dài.
Nhìn thân ảnh hắn đi xa, ánh mắt Diêu Bạch Tiêm khẽ biến, mà Bộ Ngưng San một bên lại lộ ra một tia tươi cười nghiền ngẫm ——
A, bà thiếu chút nữa quên mất, gương mặt này của Linh Lung với vị đã mất trong thiên viện kia, thật sự rất giống!
……
Ân Bắc Ca ôm Tô Vãn một đường vội vàng ra khỏi đại viện Ân gia, vừa đến cửa thân ảnh hắn hơi dừng lại.
Tô Duệ cười tủm tỉm đứng ở cổng lớn, Thục Ninh phía sau hắn đã xốc mành thùng xe lên.
“Bắc Ca, giao Linh Lung cho tôi là được, vất vả cho cậu rồi!”
Không đợi Ân Bắc Ca phản ứng, Tô Duệ đã bá đạo đoạt Tô Vãn từ trong lòng ngực hắn lại.
“Tam……”
Ân Bắc Ca há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, Tô Duệ lại hướng về phía hắn vẫy vẫy tay.
“Tôi đưa cô ấy lên xe trước, có chuyện gì lát nữa nói.”
Nói xong Tô Duệ liền cẩn thận ôm Tô Vãn lên trên xe, sau đó lại thấp giọng phân phó Thục Ninh vài câu, lúc này mới an tâm xuống xe, phân phó mã phu chạy xe ngựa về biệt viện.
Nhìn xe ngựa quen thuộc kia dần dần đi xa, Tô Duệ lúc này mới quay đầu lại liếc nhìn Ân Bắc Ca một cái: “Tôi vừa lúc có việc muốn nói với cậu.”
“Cái gì?”
Ân Bắc Ca có chút kinh ngạc nhìn Tô Duệ.
Từ sau khi vạch trần thân phận Tô Vãn, quan hệ của hai nam nhân này vẫn luôn không hòa hợp.
Lần này Tô Duệ chủ động nói chuyện với mình, xác thật Ân Bắc Ca có chút đoán không ra.
“Giao Quan Li cho tôi, tôi nói cho cậu một bí mật.”
“Quan Li?”
Nghe Tô Duệ nói, sắc mặt Ân Bắc Ca biến đổi —
Tam thúc làm sao lại biết Quan Li?
Ở trong trí nhớ của Ân Bắc Ca hắn chỉ quen biết một Quan Li, chính là ngư dân nữ không lâu trước đây ở làng chài nhỏ đã cứu mạng mình.
Thấy phản ứng Ân Bắc Ca có chút kỳ quái, ánh mắt Tô Duệ khẽ biến: “Cậu không phải đã quên Quan Li là ai chứ?”
“Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi, tam thúc, chú quen cô ấy?”
Ân Bắc Ca nhìn Tô Duệ, đáy mắt hồ nghi như cũ.
“A, hiện tại toàn bộ Ân gia ai không quen biết cô ấy?”
Tô Duệ trêu chọc nhìn Ân Bắc Ca: "Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết cô ấy là ai?”
Cô ấy…
Nghe Tô Duệ nói, sắc mặt Ân Bắc Ca đột nhiên biến đổi: “Chẳng lẽ là người kia……”
“Không sai, chính là con dê thế tội kia.”
Tô Duệ đi từng bước tới trước mặt Ân Bắc Ca: “Cậu không phải vẫn luôn muốn biết chuyện Tô Vãn sao, cậu giao Quan Li cho tôi, tôi nói tất cả cho cậu.”
Nghe Tô Duệ nói, Ân Bắc Ca chần chờ một chút: “Tam thúc, chú vì sao
nhất định phải muốn Quan Li? Chú hiện tại đã là người có gia đình, nếu chú dám làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chú, cho dù chú là chú ruột của tôi, tôi cũng không thủ hạ lưu tình!”
“Ha hả.”
Nghe Ân Bắc Ca nói, Tô Duệ nhịn không được cười trào phúng.
“Từ đầu đến cuối, người tổn thương cô ấy cũng chỉ có cậu mà thôi.”
Tô Duệ nói, làm Ân Bắc Ca á khẩu không trả lời được, cảm giác được Tô Duệ khinh thường còn có đáy mắt lạnh lẽo, Ân Bắc Ca trầm mặc thật lâu, cuối cùng, hắn vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được! Tôi sẽ phái người đưa Quan Li đến biệt viện của chú, tam thúc, chú biết cái gì thì cứ nói đi.”
“Tôi biết cũng không ít.”
Wattpad: HBNmoemoe
Tô Duệ giơ tay vỗ vỗ bả vai Ân Bắc Ca: “Con của Hoa Dao Lan là làm sao chết, còn Tô Vãn chết như thế nào, lặp lại chiêu cũ mà thôi, mà người kia, cậu nên biết…cô ta là ai!”
Trúng độc!
Nghe Tô Duệ nói, đôi tay Ân Bắc Ca đã gắt gao nắm chặt —
Thật ra, hắn đã hoài nghi Diêu Nhược Phương và cái chết của Tô Vãn có liên quan.
Chỉ là vẫn luôn không tìm được bất kỳ chứng cứ có lợi nào mà thôi.
Nói cho cùng thì chuyện của Tô Vãn đã qua khá lâu rồi, Tôn đại phu cũng chết vô đối chứng, hiện giờ Ân Bắc Ca nếu muốn tra chuyện năm đó cũng đã tra không được, nhưng……chuyện phát sinh vừa rồi của Hoa Dao Lan, nếu thật sự cũng là do Diêu Nhược Phương làm thì mình hẳn có thể tra được chứng cứ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ân Bắc Ca lập tức phức tạp.
Hắn nhớ hắn đã từng nghe Tô Vãn nói với hắn những lời đó. Cô đã nói, hắn đối tốt với cô, chính là tổn thương cô.
Khi đó Ân Bắc Ca không thể lý giải hàm nghĩa lời nói của Tô Vãn, mà hiện tại tất cả hắn đều hiểu.
Có phải lúc ấy Tô Vãn cũng đã biết Diêu Nhược Phương đang hại cô ấy hay không?
Khi đó cô ấy đã biết bản thân trúng độc? Nhưng cô ấy cũng không nói với mình, mà lựa chọn tin tam thúc ——
Tô Vãn, ở trong lòng em Ân Bắc Ca tôi thật sự đến một chút độ đáng tin cũng không có sao?
Nghĩ như vậy, Ân Bắc Ca chỉ cảm thấy đau lòng, một bước sai vạn bước sai, sai lầm khó cứu vãn.
…………
Đêm hôm đó Quan Li cả người đều là vết thương được Lục An Bách đưa đến biệt viện Tô Duệ.
“Tam gia, miệng vết thương trên người cô ấy tôi đều đã xử lý tốt.”
Thời điểm giao Quan Li cho Tô Duệ, Lục An Bách hình như còn vô cùng không yên tâm, nhịn không được dặn dò thêm vài câu.
Nhìn Lục phó quan vẻ mặt nôn nóng, Tô Duệ nhịn không được cười nhạt —
Hắn thiếu chút nữa quên mất nam phụ đối với nữ chủ đại nhân nhất kiến chung tình này rồi!
Đúng, lúc trước là Lục An Bách dẫn người đón Ân Bắc Ca từ làng chài trở về, khi đó hắn ở làng chài gặp qua Quan Li, hơn nữa đối với ngư dân nữ thanh thuần thiện lương này nhất kiến chung tình.
“Lục phó quan, ngươi nếu thật sự không yên tâm, hoan nghênh tùy thời tới gặp cô ấy.”
Nghe Tô Duệ nói, Lục An Bách ngẩn người, sau đó có chút xấu hổ cười: “Tam gia nói đùa, chuyện thiếu soái bàn giao tôi đều làm xong, cáo lui trước!”
Nói xong, Lục An Bách xoay người nhanh chóng lên ngựa rời đi, nhìn một người một ngựa biến mất ở trong bóng đêm, Tô Duệ xoay người đem Quan Li hôn mê giao cho quản gia: “Đem cô ta sắp xếp đến phòng cho khách, tìm hai nha đầu hầu hạ đi!”
Cho dù như thế nào, Quan Li cũng là chị của nguyên chủ Tô Vãn, Tô Vãn phải đối phó chính là Ân gia, lúc này đây cô cũng không muốn cho Quan Li với Ân gia dính dáng một chút quan hệ nào……