Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Tình Nhân Thế Thân (2)


trước sau

Tháng 7 ở Tương Thành, mưa dầm liên miên.

Lạc Sơ Sơ xách theo túi bánh kem từ trung tâm đi ra, trời đã đổ mưa thật lâu, trên đường cũng bắt đầu xuất hiện những hố nước nhỏ.

" Không được rồi."

Cô ảo não xoa xoa mặt, lại hơi khẩn trương nhìn hộp bánh kem trong tay mình, hôm nay là sinh nhật của Tiêu Cảnh Mặc. Chiếc bánh kem này là chính tay chủ tiệm bánh kem DIY ở lầu bốn làm.

Mắt thấy đã đến thời gian tan làm của Tiêu Cảnh Mặc, mà Lạc Sơ Sơ vẫn đứng do dự ở trước cửa trung tâm.

Tự trách mình đãng trí, biết rõ mấy ngày nay trời luôn mưa vậy mà lúc ra khỏi nhà lại quên mang ô, kết quả vừa mới quay người Lạc Sơ Sơ liền sững sờ tại chỗ.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ở đối diện đang đi tới, cô mặc váy liền màu đỏ, bên ngoài khoác áo khoác ngắn màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng tương xứng với một đầu tóc nâu, làm cô thoạt nhìn đặc biệt gợi cảm mê người.

Đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân làm Lạc Sơ Sơ nhìn đến phát ngốc.

Chân chính làm cô để ý là diện mạo của cô gái này......

Một đôi mắt đào hoa đẹp dài, ánh mắt lười biếng.

Đôi mắt này Lạc Sơ Sơ rất quen thuộc, bởi vì chính cô cũng có đôi mắt như vậy. Nhưng đem so sánh với cô gái trước mắt này, Lạc Sơ Sơ thấy mình hoàn toàn không đủ nhìn.

Có lẽ do ánh mắt Lạc Sơ Sơ quá mức chuyên chú và mãnh liệt, cô gái đối diện lại chậm rãi dừng trước mặt Lạc Sơ Sơ.

" Chào cô"

Cô gái đối diện mở miệng, thâm âm cũng thật là dễ nghe.

" Chào, chào cô"

Lạc Sơ Sơ tay chân luống cuống, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.

" Tôi.. Kỳ thật tôi là.." Trong thời gian ngắn cô nghẹn lời, không biết nên giải thích cái gì.

" Tôi cũng rất kinh ngạc"

Cô gái dường như nhìn thấu sự quẫn bách của Lạc Sơ Sơ, cô hướng về phía Lạc Sơ Sơ cười nhạt, lần nữa lên tiếng:

" Vừa rồi ngay ánh mắt đầu tiên, tôi còn tưởng là chính mình vừa xuyên qua thời không thấy được quá khứ của chính mình"

Hai cô rất giống, trừ bỏ đôi mắt, ngũ quan phi thường tương tự.

" Gặp nhau như vậy âu cũng là duyên phận, tôi tên Tô Vãn"

Tô Vãn mỉm cười vươn tay về phía Lạc Sơ Sơ, nghe được cái tên Tô Vãn này, thân thể Lạc Sơ Sơ cứng đờ trong giây lát. Qua một hồi lâu cô mới xin lỗi, nắm lấy tay Tô Vãn:

" Chào cô, tôi là Lạc Sơ Sơ"

Tô Vãn biết hôm nay là sinh nhật của Tiêu Cảnh Mặc, cho nên ở đây đợi Lạc Sơ Sơ xuất hiện, mà Lạc Sơ Sơ lại cho rằng chuyện này chỉ là tình cơ mà thôi.

Tô Vãn.....

Cái tên này kì thật cũng không xa lạ. Không lâu trước đây có một vị Phương tiểu thư đã đi tìm Lạc Sơ Sơ, nói cho cô biết Tiêu Cảnh Mặc cũng không phải thật sự yêu cô, hắn chỉ xem cô như thế thân của người khác mà thôi.

Mà người kia chính là mối tình đầu của hắn- Tô Vãn..

Khi đó Lạc Sơ Sơ có hoài nghi, có bất an, nhưng trong một năm bên nhau với Tiêu Cảnh Mặc, cô tình nguỵên tin rằng giữa bọn họ tồn tại tình cảm chân thật..

Bọn họ là yêu thương lẫn nhau. Ánh mắt của một người là không biết nói dối.

Trước cuộc gặp mặt hôm nay, Lạc Sơ Sơ vẫn luôn tin tưởng vững chắc điều này.

Nhưng hiện tại.....

Lạc Sơ Sơ cười có chút miễn cưỡng....

Tiêu Cảnh Mặc thích nhất là đôi mắt của cô, mỗi lần nhìn vào mắt cô đặc biệt chuyên chú và thâm tình..

Nhưng mà sự thâm tình đó là đang nhìn cô sao?

Lạc Sơ Sơ bỗng nhiên có chút không xác định được.

Ngay thời điểm Lạc Sơ Sơ âm thầm hoài nghi, Tô Vãn giống như đột nhiên nhìn đến bánh kem trong tay cô, vẻ mặt kinh hỉ nói:

" Hôm nay là sinh nhật của cô sao? Tôi có một người bạn cũng sinh nhật ngay hôm nay. Thật trùng hợp!"

" Vậy.. vậy sao?"

Tay cầm bánh kem của Lạc Sơ Sơ bất giác nắm chặt lại, rõ ràng dưới đáy lòng nói cho cô biết nên nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng cơ thể lại không động đậy được.

" Là bạn trai của cô sao? "

Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Sơ Sơ kinh ngạc một chút, nhưng cô vẫn tiếp tục mở miệng truy vấn:

" Chính là người có sinh nhật hôm nay."

Cô không có biện pháp lừa mình dối người. Kỳ thật cô để ý, rất để ý.

" Ừ, cứ xem là vậy đi."

Tô Vãn biểu tình có chút chần chờ.

" Chúng tôi đã rất nhiều năm không gặp, nói không chừng anh ấy bây giờ... không còn yêu tôi nữa"

" Là như vậy sao"

Lạc Sơ Sơ biết biểu tình của mình hiện giờ
cực kì khó coi:

" Tôi.. Tôi còn có việc. Đi trước!"

Không đợi Tô Vãn trả lời, Lạc Sơ Sơ đã xoay người chạy nhanh ra khỏi trung tâm, thậm chí quên mất mua ô che.

Tô Vãn lắc lắc đầu, cô đi tới cửa, nhìn Lạc Sơ Sơ chật vật chạy trong mưa to. Bất quá cô chưa chạy được vài bước đã bị một chiếc Maserati màu đen cản đường đi.

Tô Vãn đứng cách khá xa, không thấy rõ bộ dáng của người ngồi trong xe, nhưng cô có thể khẳng định người lái xe tuyệt đối không phải Tiêu Cảnh Mặc.

" Lên xe! "

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt chàng trai anh tuấn trẻ tuổi, chàng trai khoảng 25, 26 tuổi một đầu tóc nâu che khuất cái trán trơn bóng. Nước da không trắng nhưng lại rất khỏe mạnh gợi cảm. Ngũ quan tuấn mĩ nhưng lại lộ ra một chút tối tăm, đặc biệt là đôi con ngươi đen nhánh, ngẫu nhiên có khí lạnh hiện lên làm người khác không tự chủ được mà hoảng sợ, không dám tới gần.

Cũng may lúc này khuôn mặt hắn mặc dù thật lạnh nhưng ánh mắt vẫn còn bình thản.

" A! Phương Tử Mộ"

Đầu tiên Lạc Sơ Sơ nhìn thấy khuôn mặt chàng trai lạnh nhạt, hơi do dự một chút nhưng vẫn là nhanh chóng mở cửa xe chui vào trong.

Mà Phương Tử Mộ từ kính chiếu hậu bên Lạc Sơ Sơ liếc mắt một chút, đang định lái xe rời đi, đột nhiên tầm mắt hắn tạm dừng ở một nơi nào đó.

Trái tim chết lặng không có cảm giác đã lâu đột nhiên nhảy lên mãnh liệt.

Là nàng ấy! ( này mình xưng nàng do Phương Tử Mộ tức Tô Duệ ở TG1 là cổ đại nha. 2 người biết nhau, hắn yêu Tô Vãn ngay TG1 nên mình để là nàng cho thâm tình tí)

Con ngươi chợt lóe, Phương Tử Mộ đột nhiên mở cửa xe chạy qua hướng cửa trung tâm, nhưng thời điểm hắn chạy qua nơi đó.

Bóng dáng làm tim hắn đập rộn ràng đã không thấy nữa.

Mê mang đứng trong mưa, tầm mắt trở nên mơ hồ, nước mưa lạnh băng theo tóc hắn nhỏ từng giọt xuống đất.

Thật là nàng ấy sao?

Phương Tử Mộ vô ý đấm một quyền vào tường, máu từ vết thương nhỏ từng giọt theo nước mưa rơi xuống đất. Đứng trong mưa tại chỗ đó một lúc lâu hắn mới xoay người rời đi.

Trong màn mưa thân hình thon dài cao lớn của hắn phi thường cô độc.

Cho đến khi chiếc xe Maerati trong màn mưa chầm chậm rời đi, Tô Vãn mới chậm rãi bung dù từ chỗ rẽ gần đó đi ra.

Ở thời điểm hắn cảm giác được cô, cô cũng đã nhìn thấy hắn.

Tô Vãn suy đoán chủ nhân của chiếc xe kia hẳn là Phương đại thiếu gia Phương Tử Mộ, nhưng khi chàng trai đó bước xuống xe, Tô Vãn phản xạ có điều kiện bước nhanh vào chỗ rẽ để tránh mặt hắn.

Cô không biết bản thân mình bị làm sao nữa. Chính là khuôn mặt kia cùng với Tô Duệ giống nhau như đúc, vì vậy trong nháy mắt Tô Vãn thật sự bị dọa.

Chắc chỉ là lớn lên nhìn giống nhau thôi?

Như vậy đi. Tô Vãn thật sự không muốn thừa nhận ngoài trừ khuôn mặt Phương Tử Mộ rất giống với Tô Duệ, mà còn có ánh mắt, hơi thở phát ra từ trên người hắn.

Ngoài ra cảm giác hắn đem đến cho cô hắn chính là Tô Duệ.

Hơn nửa nếu Tô Vãn không cảm giác sai, vừa rồi hắn rõ ràng cũng cảm nhận được cô, thật là không có biện pháp. Tinh thần lực của Tô Duệ quả thật quá khủng bố.

Chỉ là hắn làm sao lại ở chỗ này? Còn trở thành Phương Tử Mộ nữa?

Tô Vãn có dự cảm, nhiệm vụ lần này của cô không thuận lợi hoàn thành rồi.

Edt: Mítt

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện