Edt: Mítt
~~~~~~~~
Chờ Cưu và Tô Vãn được chấp sự của Tử Dương phái đưa tới phòng kia, vừa vào cửa Cưu liền ngửi được mùi máu tươi vô cùng nồng đậm, vô cùng thơm.
Nàng lập tức hưng phấn lên: “Các ngươi đều đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Sau khi đuổi những người khác trong phòng ra ngoài, Cưu nhanh hơn Tô Vãn một bước đi đến trước giường, trên giường hai người nằm cạnh nhau, hai người đều là nam tử trẻ tuổi, tuy rằng lúc này vết thương đầy người, nhưng vẫn nhìn ra được hai người đều có tướng mạo xuất sắc, mà một vị trong đó, hương vị máu tươi của hắn, làm Cưu nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Giời ơi! Bổn tọa mấy năm nay hút nhiều máu như vậy, ăn nhiều người như vậy cũng không gặp được đồ ăn mỹ vị như vậy, đây quả thực chính là thiên hạ đệ nhất mỹ vị nha!
“Con rắn nhỏ, máu người kia rất kỳ quái nhỉ.”
Lúc này hoa mai trên đỉnh đầu Tô Vãn cũng nhịn không được mở miệng, trong khoảng thời gian này nàng cùng với Cưu học không ít pháp thuật, hơn nữa cũng dưỡng thành thói quen hút máu, cho nên tiến vào phòng, Tiểu Mai Hoa cũng ngửi được hương thơm không giống bình thường kia.
“Cưu, đừng xằng bậy!”
Tô Vãn dùng sức hít hít cái mũi, nàng lập tức thần sắc biến đổi chạy vội tới trước giường ngăn cản Cưu đang muốn hút máu.
“Đừng uống, máu người này có vấn đề.!”
“Có vấn đề?”
Cưu sửng sốt một chút, mà Tô Vãn một bên lại đang cẩn thận đánh giá nam tử trên giường, hắn thoạt nhìn cũng vừa mới hai mươi, nhìn trang phục trên người hắn hẳn là một đệ tử của môn phái nhỏ, Tô Vãn giơ tay nhấc ống tay áo của nam tử lên bắt mạch cho hắn, mạch đập ổn định, hơi thở cũng ổn định, vì sao hắn vẫn luôn hôn mê?
Nháy mắt Tô Vãn rũ mắt, ở chỗ cánh tay nam tử nàng nhìn thấy một cái giống như hình xăm.
Hình xăm?
Ánh mắt Tô Vãn đột nhiên co rụt lại, nàng nâng tay mình lên, ở chỗ cổ tay của nàng cũng có một đạo hình xăm màu vàng, thoạt nhìn giống như là một cái lắc tay.
Hình xăm này là cái gì? Vì sao lại xuất hiện ở trên cánh tay mình?
Tô Vãn có chút mơ màng, nàng nhắm mắt lại dụng tâm hồi tưởng, cũng chỉ có thể mơ hồ nhớ tới, hình xăm kim sắc này hẳn là một cái lắc tay, đây là trong nhiệm vụ nào đó mình được một người bạn đưa cho, còn những tình tiết khác Tô Vãn đều không nhớ rõ.
Lắc tay có thể biến thành hình xăm?
Như vậy hình xăm tiểu đỉnh trên tay nam tử này có thể trên thực tế cũng là một pháp bảo hay không?
Ánh mắt Tô Vãn lập tức phức tạp lên, người nam nhân này, có thể là nhân vật chủ tuyến hay không? Hoặc chính là nam chính?
Ở thời điểm Tô Vãn trầm tư, Cưu một bên còn không ngừng liếm môi, bổn tọa rất đói, bổn tọa rất muốn uống máu, bổn tọa chịu không nổi……
Thừa dịp Tô Vãn đang hoảng thần, Cưu lập tức nhanh người cúi xuống, cả khuôn mặt đẹp thiếu chút nữa dán ở trên mặt nam tử.
Uống một ngụm là tốt rồi, uống một ngụm là được rồi.
Nàng liếm liếm môi, đang muốn di động miệng mình xuống phía dưới tìm động mạch chủ trên cổ nam tử, ở ngay lúc này nam nhân trên giường đột nhiên tỉnh lại!
Sau khi tỉnh lại nam tử còn chưa thấy rõ tình huống, chỉ là bản năng muốn đứng dậy, kết quả cả khuôn mặt liền đập vào khuôn mặt của Cưu ở phía trên.
Cưu: Ô ô ô, nụ hôn đầu tiên của bổn tọa mất rồi!
Tô Vãn:……
“Khụ khụ.”
Hàn Vũ khó hiểu vẻ mặt mờ mịt nhìn thiếu nữ áo đỏ ghé vào trên giường vẻ mặt ủy khuất, còn có thiếu nữ áo lục thanh lãnh tuyệt trần, hắn gãi gãi đầu, lúc này mới xấu hổ mở miệng nói: “Là các ngươi đã cứu ta sao? Nơi này…… Là địa phương nào? Vũ Văn sư huynh đâu? Hắn còn sống chứ?”
“Câm mồm! Ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy! Ngươi cướp đi nụ hôn đầu của bổn tọa, bổn tọa muốn giết, không đúng, là muốn ăn ngươi!”
Khi nói chuyện, Cưu giương nanh múa vuốt hướng tới trên người Hàn Vũ.
“Được rồi, đừng xằng bậy.”
Tô Vãn một bên vung tay lên túm Cưu ra phía sau mình. Nhỏ giọng cảnh cáo nàng một câu: “Ngươi có phải không muốn về Dược Cốc nữa hay không?”
Cưu: Ách, được rồi, bổn tọa tạm thời chịu đựng, sau này nhất định phải tìm cơ hội tìm thằng nhóc chết tiệt này báo thù rửa hận.
Lúc này, ánh mắt Hàn Vũ dần dần sáng tỏ lên, hắn cũng nhớ lại vừa rồi trong nháy mắt kia lúc mình ngẩng đầu hình như thật sự đụng phải môi thiếu nữ áo đỏ kia, đặc biệt mềm mại.
Ách, tưởng tượng đến đây, sắc mặt của hắn lập tức quẫn bách lên. Mình lớn như vậy tới bây giờ trừ nắm tay Như Tuyết muội muội, còn chưa từng cùng nữ tử khác tiếp xúc thân mật như vậy.
Này nên làm thế nào cho phải đây?
Ở thời điển Hàn Vũ vẻ mặt rối rắm, Tô Vãn đứng cạnh giường đã đạm nhiên mở miệng.
“Ngươi hiện tại giống như chúng ta đều ở trên thuyền
của Tử Dương phái, là người của Tử Dương phái cứu các ngươi lên, ngươi nói Vũ Văn sư huynh kia, không biết có phải hắn hay không?”
Nói xong, Tô Vãn chỉ chỉ một nam nhân khác trên giường, nam nhân kia lúc này còn đang hôn mê.
Nghe Tô Vãn nói, Hàn Vũ lập tức nhìn sang, quả nhiên thấy Vũ Văn Tiếu đang hôn mê, đáy lòng hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may, còn may, Vũ Văn sư huynh còn sống là tốt rồi.
“Hai vị đạo hữu các ngươi cũng là đệ tử của Tử Dương phái sao?”
Thật ra lấy tu vi hiện tại của Hàn Vũ hắn đã sớm nghe được hai chữ "Dược Cốc" Tô Vãn vừa mới nhắc tới, nhưng hắn lại không dám hỏi trực tiếp, đành phải vòng vo hỏi lai lịch hai người.
“Chúng ta chỉ là người lên thuyền, cũng không phải người của Tử Dương phái.”
Tô Vãn cười hỏi lại hắn một câu.
“Không biết nhị vị đạo hữu là đệ tử của môn phái nào, làm sao lại gặp nạn trên Tây Hải?”
Thấy Tô Vãn ngậm miệng không đề cập tới lai lịch của mình, Hàn Vũ cũng chỉ có thể cười cộc lốc: “Sư huynh đệ chúng ta đến từ tứ phẩm tông môn Linh Bảo Tông, lúc này ta cùng với Vũ Văn sư huynh vốn dĩ là cưỡi linh thuyền của môn phái đến Tây Hải tìm kiếm tài liệu chế tác pháp bảo, kết quả thuyền chúng ta gặp đàn hải yêu công kích, ta cùng với sư huynh và những người khác đều lạc nhau.”
Linh Bảo Tông?
Chính là tứ phẩm tông môn chuyên nghiên cứu luyện khí?
Ở trên Thương Nguyệt đại lục tông môn luyện khí cũng không nhiều, trừ bỏ Đại Khí Tông tiếng tăm lừng lẫy, Linh Bảo Tông này cũng coi như là một môn phái luyện khí tương đối nổi danh, chỉ là nghe nói lão tổ tông của Linh Bảo Tông này tính tình cổ quái, trong tông môn quy củ rất nhiều, nên rất nhiều luyện khí sư có tiềm lực đều bị Đại Khí Tông hoặc là những tông môn cấp thấp đào đi, hiện giờ Linh Bảo Tông này cũng cũng chỉ có thể lưu lạc tới địa vị xấu hổ tứ phẩm tông môn.
Luyện khí, tiểu đỉnh.
Ánh mắt Tô Vãn nhíu lại, xem ra mình lúc này thật đúng là gặp nhân vật khó lường rồi!
Ở ngay lúc này, Cưu vẫn luôn ăn không ngồi rồi vừa lúc đi tới tước một bên giường khác, nàng nhìn nam nhân hôn mê trên giường, nhàm chán giơ tay chọc chọc mặt hắn, giây tiếp theo, nam nhân đang hôn mê kia đột nhiên giơ tay bóp lấy tay Cưu, một đạo linh khí tràn đầy sát ý bắn thẳng đến mặt nàng!
Nguy hiểm!
Ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tô Vãn đang muốn động thủ, Hàn Vũ một bên đã nhanh hơn một bước giơ tay ném ra một cây dù hình linh bảo, bảo vật kia tự động căng ra, trực tiếp giúp Cưu chặn đạo linh khí kia.
“Vũ Văn sư huynh, các nàng không phải người xấu!”
Hàn Vũ có chút vội vàng hô lên một câu với Vũ Văn Tiếu.
Không phải người xấu?
Vũ Văn Tiếu vừa mới khôi phục thần chí, lúc này mới chậm rãi mở bừng mắt, trên thực tế vừa rồi Vũ Văn Tiếu cũng không biết tình huống trong phòng như thế nào, chỉ cảm giác được có người đang ở bên người mình, hắn nhiều năm qua dưỡng thành thói quen, làm hắn theo bản năng ra tay.
Giờ phút này, mở mắt ra nhìn thấy một áo xanh một áo đỏ hai giai nhân thanh tú trước mắt, ánh mắt Vũ Văn Tiếu chợt lóe ——
Đờ mờ, đi theo nam chủ này tao ngộ chính là không bình thường, nơi chốn đều là nguy hiểm thì thôi đi, đến gặp được mỹ nữ cũng đều có đôi có cặp, khụ khụ, chẳng lẽ nam chủ thế giới này đi theo lộ tuyến hậu cung?
~~~~~~~