Edt: Mítt
~~~~~~~~
Đêm tối nguy hiểm, sơn lĩnh yên tĩnh.
Bị hắc y nhân bao vây, Cưu nhìn Thiên Nhi hôn mê trong ngực mình, quả thực là khóc không ra nước mắt!
Chẳng lẽ bổn tọa nhất định phải mệnh vẫn tại đây sao?
Gió nổi lên, kiếm lạc.
Khi trường kiếm mang theo linh khí nghênh diện mà đến, trong ngân quang đan xen, Cưu đã làm tốt chuẩn bị tử chiến, mà lúc này một cái linh bảo hình dù đột nhiên bay đến trước mặt nàng, giúp nàng chặn công kích nghênh diện mà đến kia, đây là……
Hàn Vũ!
Cưu ánh mắt sáng ngời, quả nhiên ngay sau đó thân ảnh Hàn Vũ và Vũ Văn Tiếu liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Thì ra, con đường này là con đường trở về Linh Bảo Tông mà Hàn Vũ và Vũ Văn Tiếu nhất định phải đi qua.
Hàn Vũ: Tuy rằng nói không rõ lý do, nhưng tuyệt đối không thể để Cưu cô nương có nguy hiểm!
Vũ Văn Tiếu: Bà ngoại tôi ơi, đi theo nam chủ chính là không được yên ổn mà! Đây là cái tình hình gì đây? Lão đại anh ở nơi nào? Cầu giải thoát a!
Bởi vì Hàn Vũ và Vũ Văn Tiếu gia nhập, Cưu một bên bảo hộ Thiên Nhi một bên lui về phía sau, ba người trong lúc nhất thời lại cùng những hắc y nhân đó đánh ngang tay.
“Hì hì hì.”
Ở ngay lúc này, trong gió đột nhiên bay tới một mùi thơm lạ lùng, cùng với mùi thơm lạ lùng kia, một nữ tử áo đỏ phiêu nhiên mà đến, nàng mặc váy dài lộ vai màu đỏ, lộ ra vai ngọc trắng nõn, lụa mỏng màu đỏ che khuất nửa khuôn mặt của nàng, dưới ánh trăng chỉ có thể nhìn thấy một đôi mị nhãn mê hoặc..
Nữ tử áo đỏ đến, làm trường hợp trở nên quỷ dị.
Cưu: Xì, thế nhưng đụng hàng, nàng mới không thừa nhận hồng y nữ tử kia có khí chất hơn so với mình.
Lúc này, hồng y nữ tử mị nhãn ngả ngớn, nàng liếc mắt nhìn Cưu một cái, sau đó ánh mắt liền dừng ở trên người Hàn Vũ và Vũ Văn Tiếu, lộ ra bộ dáng rất có hứng thú.
Ngay sau đó, trong tay nàng đã bay ra đầy trời những con ong giết người màu đen, trùng thể màu đen cùng đêm tối hòa hợp làm một thể, làm người ta căn bản dùng mắt thường không thể nào phân biệt!
Ong giết người!
Đây là……
“Mọi người cẩn thận, nàng là Đổng Khanh Tú!”
Lúc này Vũ Văn Tiếu đã đoán được thân phận của nữ tử áo đỏ kia.
Thánh Nữ của Hoan Hỉ môn, Đổng Khanh Tú, thích mặc hồng y, trời sinh tính tình phóng đãng, tàn nhẫn độc ác, để cho người ta khó lòng phòng bị chính là nàng dưỡng một đàn ong giết người!
Loại thiết lập này, nếu là nhiệm vụ giả thì……
Đáy lòng Vũ Văn Tiếu lập tức nhớ tới một cái tên, không phải là…… Đinh Giai Giai kia chứ? Cao tầng sẽ ưu đãi nàng như vậy sao?
Ở thời điểm Vũ Văn Tiếu thất thần, những con ong giết người đó đã gần ngay trước mắt.
“Vũ Văn sư huynh cẩn thận!”
Hàn Vũ một bên lập tức tế ra các loại pháp bảo phòng hộ mà mình mới luyện chế ra, nhưng dưới sự công kích của ong giết người cũng chỉ kiên trì được vài giây mà thôi!
Giang hồ nghe đồn Đổng Khanh Tú dựa vào phương pháp song tu, đã sớm tiến vào Kim Đan hậu kỳ, mà ong giết người của nàng cũng đã tiến vào cảnh giới Kim Đan đại viên mãn, hơn nữa lực công kích của yêu thú rất lớn, đã tương đương với tu sĩ nhân loại Nguyên Anh sơ kỳ!
Không bao lâu, Hàn Vũ và Vũ Văn Tiếu cũng bắt đầu có chút lực bất tòng tâm.
Mà Đổng Khanh Tú một thân hồng y đã từng bước tới gần trước mặt hai người.
Những người gây trở ngại cho mình, những người tu vi thấp hơn mình, giết là được.
Này, chính là chỗ tốt của tà tu, có thể lạm sát kẻ vô tội, lại không bị bất luận kẻ nào hoài nghi!
Ở thời điểm Đổng Thanh Tú mỉm cười chờ đợi thắng lợi, đột nhiên, hướng gió thay đổi.
Một cổ cảm giác nguy cơ vô hình đột nhiên dâng lên ở đáy lòng của nàng —— nguy hiểm!
Đồng tử Đổng Thanh Tú co rụt lại.
“Mau rút lui!”
Lời nàng còn chưa dứt, theo gió đêm từ từ thổi tới, những hắc y nhân chung quanh nàng, bao gồm đám người Hàn Vũ đối diện, tất cả mọi người đều ngã xuống.
Một thân ảnh màu trắng đạp ánh trăng mà đến.
Y quyết phiêu phiêu, ánh trăng làm sáng tỏ dung nhan của nam tử.
Từ Sách?
Đổng Khanh Tú ngẩn ra một chút, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng ngay sau đó, nam tử kia lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, một bàn tay to thon dài hữu lực gắt gao bóp ở yết hầu Đổng Khanh Tú.
Đổng Khanh Tú vừa rồi còn dị thường dũng mãnh, lúc này ở trước mắt hắn lại như đứa trẻ mới sinh, không hề có lực đánh trả.
“Ách…… Ngươi……”
Đổng Khanh Tú giãy giụa suy nghĩ muốn mở miệng, mà đối phương cứ như vậy mặt vô biểu tình bóp cổ nàng, phảng phất tùy thời đều sẽ làm cho nàng hồn về tây thiên.
Không được, mình không thể chết được.
Ánh mắt Đổng Khanh Tú lộ ra ý tứ quyết tuyệt, ngay sau đó, thân thể của nàng đột nhiên bạo vỡ ra, máu tươi văng khắp nơi, linh khí tung hoành!
Công Tử Mạch phiêu nhiên lui ra phía sau, những máu
tươi đó không có bắn đến trên người hắn một giọt, nhưng Đổng Khanh Tú tự bạo thân thể, Nguyên Anh xuất khiếu đảo mắt bỏ chạy rồi……
Thế nhưng…… Đã ngưng kết Nguyên Anh!
Tu Chân giới đều chỉ biết Đổng Khanh Tú không lâu trước đây vừa mới thăng cấp Kim Đan hậu kỳ, đến đại viên mãn còn chưa tới, mà hiện tại Đổng Khanh Tú trước mặt mình lại tự bạo thân thể, Nguyên Anh xuất khiếu!
Công Tử Mạch ngóng nhìn phương hướng tiểu nhân Nguyên Anh bỏ chạy, nhịn không được lạnh lùng cười ——
Không hổ là nhiệm vụ giả xuất sắc nhất bên kia! Che giấu đủ thâm!
Đáng tiếc, ngươi lần này tuy rằng chạy thoát, Nguyên Anh lại chỉ có thể đoạt xá người có tu vi thấp hơn mình, lần sau gặp lại, ngươi vẫn như cũ không phải đối thủ của ta.
Gió đêm hình như càng lúc càng lớn, thổi quần áo của Công Tử Mạch bay phất phới.
Hắn xoay người, nhìn Cưu cũng đồng dạng lâm vào hôn mê, Thiên Nhi còn có Vũ Văn Tiếu và Hàn Vũ, cuối cùng Công Tử Mạch vẫn đem ánh mắt dừng ở trên người Vũ Văn Tiếu.
Hắn tiến lên vài bước, vung ống tay áo, Vũ Văn Tiếu trên mặt đất lập tức lông mi rung động, nhíu mày vài cái.
“Tỉnh tỉnh.”
Công Tử Mạch hung hăng đạp Vũ Văn Tiếu mấy đá.
Vũ Văn Tiếu lập tức mở mắt, nhìn thấy công tử trước mắt ôn nhuận như ngọc, hắn lập tức cảnh giác mở to hai mắt: “Ngươi……”
Là Từ Sách sao?
Điều này cũng không trách nhóm nhiệm vụ giả đều đoán hắn là Từ Sách, đờ mờ, hình tượng khí chất của Công Tử Mạch trước mắt cộng thêm tu vi xuất thần nhập hóa kia, đây quả thực chính là phiên bản Từ lão đại mà!
“Đem những điều ngươi biết nói hết cho ta, nếu không, lập tức giết ngươi.”
Công Tử Mạch rũ mắt nhìn Vũ Văn Tiếu trên mặt đất, ngữ khí lạnh thấu xương.
Ngữ khí như vậy…… Lại thật sự không giống Từ Sách, ừ, khả năng không phải nhiệm vụ giả?
Tròng mắt Vũ Văn Tiếu chuyển động lập tức lộ ra biểu tình cẩn thận.
“Đại hiệp, chúng ta cái gì cũng không biết, nếu ngươi không tin ngươi cũng đánh thức sư đệ của ta hỏi một chút xem, chúng ta chính là một đường ghé mua nước tương! Ngươi đại nhân đại lượng, xem chúng ta như người qua đường, thả đi đi!”
“A.”
Nghe Vũ Văn Tiếu nói, Công Tử Mạch thấp giọng cười: “Ta không muốn sử dụng lục soát thần thuật với ngươi, nếu ngươi không phối hợp vậy không trách ta được!”
Khi nói chuyện, Công Tử Mạch đã cúi người xuống, ngón tay thon dài dần dần tới gần mặt Vũ Văn Tiếu.
“Từ từ! Từ từ!”
Nghe Công Tử Mạch nói, Vũ Văn Tiếu trên mặt đất lập tức kinh hoảng lên.
“Cái kia…… Cái kia, ngươi muốn biết chuyện gì?”
“Manh mối mà sau khi ngươi tiến vào thế giới nhiệm vụ có được!”
Công Tử Mạch nói xong, sắc mặt Vũ Văn Tiếu lập tức trắng bệch —— cmn! Quả nhiên là nhiệm vụ giả, hơn nữa còn là tên giết người cướp của!
Thật ra về chuyện manh mối này, Công Tử Mạch cũng là mấy tháng trước mới biết đến, lần đó hắn đến trong một sơn cốc hái thuốc, kết quả ở nửa đường đụng phải một nhiệm vụ giả, trong lúc hai người giao phong, nhiệm vụ giả kia vì mạng sống nói cho Công Tử Mạch biết manh mối cốt truyện mà mình trong lúc vô ý có được, mà cuối cùng, Công Tử Mạch tự nhiên là nói không giữ lời tiễn nhiệm vụ giả kia lên Tây Thiên, ách, không sai, chính là không nguyên tắc như vậy.
Tha thứ Công Tử Mạch mỗi lần giết người đều rất sạch sẽ lưu loát, cho dù đã giết năm sáu nhiệm vụ giả, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên biết, thì ra thế giới nhiệm vụ này còn mang theo cốt truyện che giấu cùng chi tiết chủ tuyến.
Thời điểm cùng Đổng Khanh Tú đối chiến, hắn vẫn luôn cầu mau cầu ổn, kết quả lại làm Đổng Khanh Tú tự bạo chạy trốn, lần này bắt được Vũ Văn Tiếu, Công Tử Mạch tự nhiên sẽ không để hắn dễ dàng chạy thoát như vậy.