Edt: Mítt
~~~~~~~
Nghe Hàn Vũ nói, Vân Tiên Nhi sửng sốt một chút.
Người này làm sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ?
Ở thời điểm Vân Tiên Nhi sững sờ, Đoạn trưởng lão phía sau lập tức phất phất tay, bảo người của Thái Nhất môn đều lui trở về.
Hàn Vũ này đã cùng mình kết thù, Đoạn trưởng lão tự nhiên không hy vọng hắn được Thiên Vận tông che chở, hôm nay hắn cự tuyệt Vân Tiên Nhi, cũng coi như là đắc tội với Thiên Vận tông, điều này tự nhiên là hắn rất vui lòng nhìn thấy.
Mà lúc này, Vân Tiên Nhi cũng mặt đẹp đỏ bừng, đôi mắt đẹp phẫn nộ nhìn Hàn Vũ: “Ngươi có biết ngươi cự tuyệt cái gì không?”
Ở Thương Nguyệt đại lục, ai không biết Thiên Vận tông? Ai dám cự tuyệt lời mời của Thiên Hành Tử?
Hàn Vũ này đầu bị úng nước đúng không?
Nghe Vân Tiên Nhi hỏi, Hàn Vũ ngược lại cười cười.
“Hàn mỗ mắt sáng tai không điếc, tự nhiên biết mình cự tuyệt cái gì, nhưng vị Vân đạo hữu này, ngươi nghe không hiểu tại hạ nói sao?”
“Ngươi…… Không biết tốt xấu!”
Vân Tiên Nhi tức giận vẫy vẫy ống tay áo, nàng từ nhỏ lớn lên ở dưới cánh chim của Thiên Hành Tử, từ nhỏ đã được vô số nam tu sủng ái và theo đuổi, nàng được chúng tinh phủng nguyệt khi nào đã gặp qua tình huống khó xử như vậy?
Một Công Tử Mạch còn chưa đủ, đến cái tên tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ này cũng dám khinh thường mình!
“Hừ, chúng ta đi!”
Vân Tiên Nhi mang theo tùy tùng của mình tức giận xoay người rời đi.
“Vân tiên tử đi thong thả!”
Đoạn trưởng lão phía sau cao hứng tiễn vị đại tiểu thư này đi, sau đó lại xoay người vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm Hàn Vũ.
“Hừ, thằng nhóc chết tiệt, bây giờ còn có ai có thể cứu ngươi?”
“Chủ nhân.”
Thấy Đoạn trưởng lão lại muốn đối phó Hàn Vũ, Cưu một bên suy yếu bất kham lập tức nâng đôi mắt, đáng thương hề hề nhìn Công Tử Mạch.
“Chủ nhân, người cứu hắn với!”
Công Tử Mạch:……
Bản công tử hoàn toàn không muốn ra tay làm "xao" đây?
Ô ô ô, Cưu tỷ tỷ thật đáng thương, Hàn đại ca cũng thật đáng thương.
Tiểu Mai Hoa đã hóa thành bản thể cùng với Tô Vãn trốn ở trong lòng ngực Công Tử Mạch nhìn thấy tình cảnh trước mắt, lập tức thấp giọng khóc thút thít.
“Con rắn nhỏ, con rắn nhỏ, ngươi mau nghĩ cách cứu Cưu tỷ tỷ, ngươi nhất định có biện pháp!”
Tô Vãn:……
Ta đã tự thân khó bảo toàn, ta có thể có biện pháp gì? Chẳng lẽ muốn ta đi cầu…… Công Tử Mạch?
Không được, nhất định sẽ bị hắn khinh bỉ.
Nhưng mà……
Tô Tiểu Vãn cảm thấy mình thật rối rắm.
Nhìn nam chủ nửa chết nửa sống, lại nói tiếp biểu hiện vừa rồi của Hàn Vũ thật sự rất đáng khen, hơn nữa hắn cứ như vậy mà chết, vậy pháp bảo mà hắn thiếu mình chẳng phải là muốn ngâm nước nóng sao!
Tô Vãn từ khi nào đã chịu lỗ trong mua bán chớ!
Đúng, nam chủ không thể chết được!
“Công tử.”
Tô Vãn rốt cuộc yếu ớt mở miệng.
“Công tử, người cứu bọn họ với, bọn họ thật đáng thương.”
“Ngươi đang cầu ta sao?”
Công Tử Mạch cong khóe môi, rũ mắt, nhìn con rắn nhỏ cuộn tròn trong lòng ngực mình chỉ lộ ra một cái đầu.
“Nói cầu ta, ta sẽ suy xét một chút.”
Tô Vãn:……
Công tử, thân phận của ngươi có thiết lập lạnh lùng mà! Hai ta một đoạn thời gian không gặp, ngươi có phải bị đoạt xá hay không?
Tô Vãn có chút hồ nghi nhìn Công Tử Mạch, cuối cùng vẫn phun ra tim, nháy đôi mắt màu đỏ, bắt đầu bán manh.
“Công tử người là thần y của Dược Cốc, người có thiện tâm nhất, cho dù ta không cầu người, nhưng vì Cưu, người cũng sẽ ra tay đúng không?”
“Không.”
Nghe Tô Vãn nói, khuôn mặt ôn nhuận của Công Tử Mạch vẫn như cũ mang theo nụ cười thiếu đánh: “Ta tuy rằng xuất thân Dược Cốc, nhưng ta là độc tu, ta chỉ giết người không cứu người. Ngươi không cầu ta, ta sẽ không ra tay.”
Sao lại có thể ấu trĩ như vậy chứ?
Loại cảm giác hình như đã từng quen biết này……
“Ta cầu người, cầu xin người, cầu xin cầu xin, cầu người!”
Tô Vãn chớp đôi mắt, không ngừng khẩn cầu.
Nghe nàng nói, Công Tử Mạch lập tức cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đây là một loại cảm giác đặc biệt kỳ diệu, tóm lại Công Tử Mạch hiện tại vui vẻ, vì thế, Đoạn trưởng lão phải xui xẻo rồi.
“Tiểu súc sinh, đi chết đi!”
Bên này Đoạn trưởng lão hung tợn phi thân đánh ra một chưởng, Hàn Vũ đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, mà một giây đó, một thân ảnh màu trắng bay tới, khói độc màu đen lan tràn ra, không chỉ có cản trở công kích của Đoạn trưởng lão, còn làm hắn kêu thảm lui về phía sau.
“Công Tử Mạch, ngươi muốn cùng Thái Nhất môn của ta là địch sao?”
“A.”
Nghe tiếng rống giận của Đoạn trưởng lão, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Công Tử Mạch mang theo nụ cười vân đạm phong khinh.
“Thiên Vận tông ta còn không để bụng, ngươi cho rằng Thái Nhất môn của các ngươi thì tính là cái gì?”
Một Đoạn trưởng lão căn bản không đại biểu được toàn bộ Thái Nhất môn.
Nhưng một Công Tử Mạch, lại đại biểu toàn bộ Dược Cốc!
Không sai, có địa vị chính là tùy hứng như vậy.
Ở Thương Nguyệt đại lục, ai dám đắc tội Dược Cốc?
Đắc tội đại phu của Tu Chân giới, ngươi nha, không muốn sống nữa đúng không?
Dược Cốc tuy rằng không phải tông môn nhất phẩm ở Thương Nguyệt đại lục, nhưng lại là nơi có thực lực thâm hậu nhất, nhân mạch rộng nhất, là nơi người khác không muốn trêu chọc nhất.
“Chúng ta đi!”
Công Tử Mạch vung tay lên, Cưu lập tức đỡ Hàn Vũ chậm rãi đi theo phía sau hắn.
Thiên Nhi được Công Tử Mạch đặt ở nơi an toàn nhìn thấy đoàn người của ca ca mình trở lại tự nhiên cao hứng đi lên đón.
Mà lúc này, người há hốc mồm nhất không ai khác ngoài những đệ tử ngoại môn của Tử Dương phái.
Ai có thể nói cho bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Một lát thì đoạt hôn, một lát thì xuất hiện tiên tử, một lát thì lại có độc thánh.
Hơn nữa, vì sao, chấp sự của bọn họ lại biến thành một con rắn a! Aaa!
“Thanh chấp sự, không, Công Tử Mạch, từ từ, từ từ đợi tiểu nhân.”
Ở thời điểm người khác còn trợn mắt há hốc mồm, Đổng Hiểu Dương tâm tư linh hoạt đã chạy nhanh đuổi kịp bước chân Công Tử Mạch ——
Làm một tán tu, ba tố chất quan trọng nhất chính là —— da mặt phải dày, da mặt phải dày! Da mặt nhất định phải dày!
Đổng Hiểu Dương xem như đã nhìn ra, Công Tử Mạch có triển vọng! Mình ở Tử Dương phái cả đời cũng không lên nổi chấp sự ngoại môn, nhưng mà đi theo Công Tử Mạch thì có thể tiền đồ vô lượng!
Nhìn thấy động tác của Đổng Hiểu Dương, vài người khác cũng bừng tỉnh đuổi theo.
Hôm nay gặp được chuyện này, ở chỗ Thái Nhất môn căn bản không thể giấu diếm, về Tử Dương phái cũng phải chịu xử phạt, cho nên mọi người dứt khoát tổ chức thành đoàn thể đầu nhập vào tổ chức của Công Tử Mạch.
Công Tử Mạch:……
Thấy một đám người đuổi theo lại đây, sắc mặt của hắn lập tức lạnh xuống.
Này……
Đổng Hiểu Dương xoay chuyển ánh mắt, lập tức cười tủm tỉm nhìn Tô Vãn trong lòng ngực Công Tử Mạch.
“Thanh chấp sự, cô đi đâu, mọi người liền đi theo cô, cô xem sự trung tâm của các huynh đệ đối với cô mà nhờ công tử mang theo chúng tôi đi!”
Tô Vãn:……
Các ngươi còn có trung tâm để mà nói? Chuyện này còn chưa biết thế nào đâu, các ngươi liền tổ chức thành đoàn thể phản bội Tử Dương phái rồi.
Tô Vãn vẻ mặt cạn lời liếc nhìn Đổng Hiểu Dương một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nhìn Công Tử Mạch trên đỉnh đầu mình: “Công tử người xem……”
“Các ngươi đều về Tử Dương phái đi, chuyện lần này ta sẽ nói với Tử Dương Chân Nhân, ông ta sẽ không trừng phạt các ngươi!”
Nói xong, Công Tử Mạch vung tay lên lập tức triệu hồi ra pháp bảo phi hành của mình, mang theo Thiên Nhi, Cưu, còn có Hàn Vũ, đoàn người lập tức đằng vân giá vũ mà đi.
Lần này nếu không phải con rắn nhỏ cầu hắn, hắn đến nam chủ cũng không muốn cứu, càng miễn bàn để hắn mang theo một đoàn người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, không trực tiếp đem băm bọn họ, đó đã là may mắn của bọn họ rồi.
Đổng Hiểu Dương:……
Quả nhiên vẫn là bị ghét bỏ, đậu má. Muốn xuất đầu sao khó như vậy chứ!
Nghĩ đến đây, đáy lòng Đổng Hiểu Dương bỗng nhiên lại nghĩ tới một người —— Diệp Thừa.
Đồng dạng là chấp sự ngoại môn của Tử Dương phái, hiện giờ Diệp Thừa này ở trong môn phái hô mưa gọi gió, lại còn mua chuộc không ít thế lực.
Đờ mờ, sau khi trở về, ta cũng đi đầu nhập vào phe Diệp chấp sự đi! Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy……