Edt: Mítt~~~~~~~~Thiên Vận tông.
Hai trăm năm đối với người tu chân mà nói đều là trong chớp mắt, Thiên Hành Tử gần đây vẫn luôn bế quan ít khi ra cửa, mắt thấy sắp đến ngày mở ra tiểu thế giới mỗi hai trăm năm một lần, hắn lúc này mới từ trong phòng bế quan của mình đi ra.
Mới vừa ra tới, Thiên Hành Tử liền nhìn thấy thân ảnh Độc Cô Thanh Tửu.
Hắn là đệ tử mà ba mươi năm trước Thiên Hành Tử thu nhận, trong một chúng đệ tử, Độc Cô Thanh Tửu thông minh nhất.
“Sư tôn!”
Độc Cô Thanh Tửu nhìn thấy thân ảnh Thiên Hành Tử lập tức bước nhanh tiến lên: “Sư tôn, người lần này xuất quan là vì sự kiện kia sao?”
“Ai.”
Nghe ái đồ hỏi chuyện, Thiên Hành Tử thở dài một hơi, mấy năm nay hắn nỗ lực tĩnh tu chính là muốn làm cho thiên cơ sách lại đột phá thêm một tầng, như vậy không chừng có thể thay đổi thiên cơ, chỉ tiếc mình chung quy vẫn kém một chút kỳ ngộ, không thể đột phá.
“Sư tôn con biết người đang lo lắng cái gì, thật ra, Thanh Tửu có một ý tưởng, không biết có nên nói hay không!”
Độc Cô Thanh Tửu nhìn Thiên Hành Tử, ngữ khí cung kính cẩn thận.
“Sao?”
Thiên Hành Tử quay đầu nhìn nhìn khuôn mặt thanh tú vô hại của Độc Cô Thanh Tửu, hắn đã sớm biết, tiểu đồ đệ nhìn như ôn hòa vô hại nhất của mình trên thực tế tàn nhẫn độc ác hơn nhiều so với bất kỳ ai.
“Sư tôn, thật ra chúng ta có thể……”
Độc Cô Thanh Tửu dựa vào bên tai Thiên Hành Tử nói nhỏ vài câu, nghe hắn nói, sắc mặt Thiên Hành Tử thay đổi lại biến, này……
Tuy rằng có chút mạo hiểm, nhưng nếu thật sự tới thời khắc nguy cơ chỉ sợ cũng chỉ có thể làm như vậy!
“Để vi sư suy xét một chút đi.”
Thiên Hành Tử chậm rãi rời đi.
Độc Cô Thanh Tửu đứng ở tại chỗ nhìn thân ảnh Thiên Hành Tử rời đi, hắn nhịn không được nhàn nhạt cười ——
Suy xét?
Thật ra hắn biết rõ, Thiên Hành Tử đã có quyết đoán, cái gọi là suy xét một chút bất quá chỉ là làm cho bản thân thoạt nhìn càng thêm ra vẻ đạo mạo mà thôi.
Người tu chân?
A, thật là dối trá!
Độc Cô Thanh Tửu cười xoay người, triệu hồi pháp bảo phi hành trực tiếp về động phủ của mình, còn chưa tới cửa, hắn đã nhìn thấy thân ảnh Vân Tiên Nhi.
“Thanh Tửu sư huynh.”
Vân Tiên Nhi vẻ mặt tươi cười nhìn Độc Cô Thanh Tửu, âm thanh cũng vô cùng thanh thúy uyển chuyển.
“Tiên Nhi, sao muội lại tới đây?”
Độc Cô Thanh Tửu đối với sự xuất hiện của Vân Tiên Nhi có chút ngoài ý muốn.
Lại nói tiếp, hắn cũng đã lâu chưa gặp Vân Tiên Nhi, đối với hành tung của Vân Tiên Nhi, toàn bộ Thiên Vận tông cũng cũng chỉ có một mình Thiên Hành Tử biết.
Thật ra các đệ tử phía dưới rất nhiều người vẫn luôn âm thầm suy đoán quan hệ của Vân Tiên Nhi và Thiên Hành Tử, đại đa số người đều cho rằng Vân Tiên Nhi hẳn là thân thích của Thiên Hành Tử, nhưng Độc Cô Thanh Tửu lại biết chuyện không đơn giản như vậy.
Vân Tiên Nhi người này vừa nhìn chính là một nữ chủ hợp quy cách —— mỹ mạo khuynh thành, thiên tư kinh người, thân phận thần bí, hơn nữa cũng không phải rất ngu ngốc.
Khụ khụ, đương nhiên, một chút cuối cùng đối với Độc Cô Thanh Tửu mới là quan trọng nhất.
Những nữ nhân ngu xuẩn mà cảm thấy mình rất xinh đẹp liền tự cho là đúng là đáng ghét nhất.
“Thanh Tửu sư huynh, ta nghe nói tiểu thế giới kia lại sắp mở ra, ta muốn đi vào, nhưng mà, ta sợ sư tôn không đồng ý.”
Nói tới đây, Vân Tiên Nhi lập tức ủy khuất chu miệng.
Ở toàn bộ Thiên Vận tông, chỉ có Thiên Hành Tử biết thân phận thật sự của nàng, Thiên Hành Tử tuy rằng nơi chốn đều nghe theo Vân Tiên Nhi, nhưng một khi đề cập đến chuyện gì nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không cho nàng nhúng tay.
Nhưng mà mấy năm nay Vân Tiên Nhi cũng rất thông minh, nàng phát hiện sư tôn sủng ái nhất chính là đệ tử người mới thu nhân mấy chục năm trước, mà Độc Cô Thanh Tửu cũng xác thật là một nam nhân đặc biệt thông minh, cho nên Vân Tiên Nhi liền bắt đầu chủ động thân cận với Độc Cô Thanh Tửu, có chuyện gì đều tới tìm hắn thương lượng.
“Sư huynh, huynh nhất định phải giúp ta, nha.”
Vân Tiên Nhi thần bí hề hề từ trong túi trữ vật của mình móc ra một cái hộp ngọc đưa tới trước mặt Độc Cô Thanh Tửu: “Đây là ta lần này từ trong nhà mang ra, Thanh Tửu sư huynh, tặng cho huynh!”
Đây là……
Độc Cô Thanh Tửu không mở hộp ngọc kia ra, nhưng hắn vẫn ngửi được hương khí độc đáo làm người ta vui vẻ thoải mái nhàn nhạt trong không khí.
Cái hương vị này là…… Cửu Diệp bồ đề quả!
Trong truyền thuyết, sau khi ăn nó có thể làm người ta vũ hóa thành tiên!
Đương nhiên, trên thực tế Cửu Diệp bồ đề quả cũng không có hiệu quả thần kỳ như vậy, nhưng nó đích xác có thể gia tăng tu vi, đáng quý hơn chính là nó còn là thánh dược chữa thương, cho dù là ngươi có tu vi gì, bị trọng thương bao nhiêu, chỉ cần ngươi còn một hơi, ăn nó xong tuy không thể lập tức tại chỗ đầy máu sống lại, nhưng tuyệt đối để cho ngươi cáo biệt hoàn cảnh nguy hiểm cửu tử nhất sinh.
Loại trái cây này, trên thực tế ở Thương Nguyệt đại lục không có.
Cho nên, Vân Tiên Nhi thế nhưng không phải người của Thương Nguyệt đại lục! Chẳng lẽ nàng là người ngoại vực trong truyền thuyết?
“Đinh!”
Lúc này, trong đầu Độc Cô Thanh Tửu đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc.
“Chúc mừng nhiệm vụ giả Tần Vũ, bạn đã đoán đúng thân phận thật sự của nữ chính thế giới nhiệm vụ, tiếp
theo bạn sẽ có một cơ hội hỏi một vấn đề, tôi sẽ căn cứ tình huống thực tế cho bạn một đáp án, nhớ kỹ bạn chỉ có một lần cơ hội! Ấm áp nhắc nhở: Vì công bằng, cấm dò hỏi vị trí và thân phận của các nhiệm vụ giả khác, cảm ơn hợp tác.”
Lại tới nữa.
Đây đã không phải là lần đầu Tần Vũ nghe được âm thanh này, lần trước thời điểm hắn phát hiện Vân Tiên Nhi chính là nữ chủ của thế giới này, trong đầu hắn đã vang lên âm thanh nhắc nhở như vậy một lần.
Bởi vì không cho dò hỏi thân phận và vị trí của các nhiệm vụ giả khác, cho nên lần trước Tần Vũ liền hỏi một chút chuyện về nam chủ của thế giới này.
Sau đó, Tần Vũ phát hiện tin tức nam chủ Hàn Vũ đối với mình một chút tác dụng cũng không có, lúc này đây lại lần nữa nghe thấy âm thanh nhắc này, hắn trầm ngâm một lát.
“Nếu không thể hỏi thân phận và vị trí của người khác, như vậy tôi có thể biết những người còn lại thuộc bộ môn nào không?”
Đây hẳn là chuyện trước mắt mà Tần Vũ muốn biết nhất, hắn muốn biết đối thủ của mình còn có ai, càng muốn biết, đồng đội của mình còn sống hay không.
“Có thể.”
Ngay sau đó trong đầu hắn lập tức vang lên âm thanh máy móc quen thuộc kia: “Trước mắt thế giới nhiệm vụ còn tồn tại tám nhiệm vụ giả phân bố: bộ chữa trị ba người, bộ phá hư hai người, bộ trọng sinh hai người, bộ xuyên qua một người!”
Quả nhiên, bộ môn của Từ Sách toàn bộ còn tồn tại.
Điểm này Tần Vũ đã sớm nghĩ tới. Hắn và Từ Sách là lão đối thủ, mà lần này dưới trướng Từ Sách lại có thêm một Tô Duệ, đối với Tô Duệ Tần Vũ cũng từng nghiên cứu một đoạn thời gian, hắn vẫn luôn suy đoán, Tô Duệ hẳn có bản lĩnh gì đó không muốn người khác biết, nếu không Từ Sách tuyệt đối sẽ không trọng dụng hắn như vậy, hơn nữa lần này Diệp Hân và Từ Sách đều đặc biệt xin với ở trên, phong ấn ký ức của Tô Vãn và Tô Duệ, đây có phải liên quan tới bản lĩnh của Tô Duệ?
Bởi vì nhiệm vụ giả phân bố ở đại giang nam bắc, có vài người có khả năng vài thập niên cũng sẽ không gặp nhau, vì sao nhất định phải phong ấn ký ức hai người chứ?
Trừ khi, Tô Duệ có biện pháp đặc thù gì đó có thể lập tức tìm được Tô Vãn!
Như vậy, hắn có phải cũng sẽ dùng biện pháp như vậy tìm được những người khác hay không?
Điểm này rất có khả năng.
Tần Vũ luôn không lộ chút sơ hở lúc này cũng hơi nhíu mày —— bộ phá hư còn hai người, hẳn là Tô Vãn và Diệp Hân. Tần Vũ và Tô Vãn rất quen thuộc, còn về Diệp Hân càng là bạn bè lâu năm.
Hắn quá hiểu biết Diệp Hân cô gái kia, đó là đối thủ thoạt nhìn không có bất kỳ khí tràng gì, nhưng cũng tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu nói Từ Sách là vương giả bên trong nhóm nhiệm vụ giả, như vậy Diệp Hân cũng coi như là một vị Vua không ngai.
Nàng mặc dù chưa từng có vinh dự gì, nhưng, nàng cũng cũng chưa từng thất bại qua.
Có một loại nhiệm vụ giả, bọn họ không có công kích bạo lực, cả người thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt kinh tài tuyệt diễm, nhưng chính loại bình phàm này, làm cho bọn họ càng thêm dễ dàng dung nhập vào trong thế giới nhiệm vụ kia, trở thành một thành viên trong đó, làm người ta khó lòng phòng bị!
Mà Diệp Hân, không thể nghi ngờ chính là một người như vậy.
“Thanh Tửu sư huynh?”
Thấy Độc Cô Thanh Tửu sau khi cầm hộp ngọc kia liền ngẩn người, Vân Tiên Nhi có chút khẩn trương đẩy hắn một chút: “Thanh Tửu sư huynh, thứ này, huynh nhận lấy đi! Ừm, xem như một chút tâm ý của sư muội.”
Tuy rằng Vân Tiên Nhi nhập môn sớm hơn Độc Cô Thanh Tửu, nhưng nàng hiện giờ vẫn như cũ giống những đệ tử khác, cho nên ở trước mặt Độc Cô Thanh Tửu cũng chỉ có thể tự xưng là sư muội.
Đối với hảo ý của nữ chủ, Tần Vũ tự nhiên vui vẻ nhận lấy, đây cũng thật là thứ tốt bảo mệnh, hơn nữa biết mình còn một đồng đội, Tần Vũ cũng lập tức trở nên tin tưởng tràn đầy —— Lâm Nhược, tôi tin tưởng chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt.
~~~~~~~~~
Ta đang cố gắng edit cho thật nhanh. Để ngồi cày lại từ đầu bộ truyện mà lần đầu tiên bản thân mình edit.. Quá nhiều chi tiết ta đều k còn nhớ rõ nữa..Ahahahahha