Bị Từ Sách cưỡng chế đưa tới Thời Không Thất Lạc, trở thành một nhiệm vụ giả. Đối với Tô Vãn mà nói, tàn nhẫn nhất không phải là biết cuộc đời kia của mình có thiết lập bạn gái cũ pháo hôi.
Mà là, người đàn ông mình từng yêu từng hận thật lòng, không chỉ chưa từng yêu mình, thậm chí…… Từ lúc bắt đầu thẳng đến lúc cuối cùng, hắn chỉ đang diễn kịch.
Làm một nhiệm vụ giả, tiếp cận mục tiêu, dùng kỹ thuật diễn hoàn mỹ vô khuyết của hắn lừa gạt cô, đạt được mục đích của mình.
Này, chính là người đàn ông mình từng yêu sâu đậm, thậm chí vì hắn không tiếc huỷ hoại tất cả.
Tất cả đều là giả, đến thân phận và tên cũng đều là giả.
“Tôi tên Từ Sách.”
Khi Từ Sách lần nữa vươn tay với Tô Vãn, nhìn người đàn ông ôn nhuận như ngọc trước mặt, Tô Vãn lại lui ra phía sau một bước, cười lạnh nhìn hắn.
"Anh đừng chạm vào tôi, anh vì sao không cho tôi chết! Anh vì sao muốn mang tôi tới nơi này? Anh muốn để tôi giống như anh trở thành một nhiệm vụ giả máu lạnh đúng không? Như vậy chơi rất vui đúng không?”
Đi vào Thời Không Thất Lạc, linh hồn sẽ tự động bị thời không này trói định, muốn tự do chỉ có thể không ngừng xuyên qua các thời không làm nhiệm vụ nhận tích phân, tích cóp đủ tích phân mới có thể giải trừ trói định rời khỏi Thời Không Thất Lạc, trở thành người tự do.
Một khắc kia, Tô Vãn tuyệt vọng.
Từ Sách thật rõ ràng không hiểu được tâm tình của cô, thậm chí ở một khắc kia, Từ Sách còn không hiểu rõ trong lòng rốt cuộc muốn cái gì ——
Thì ra, Tô Vãn tình nguyện chết cũng không muốn trở thành một nhiệm vụ giả.
Từ Sách mơ hồ cảm thấy hình như mình lại làm một quyết định sai lầm nữa rồi.
Nhưng mà trong cuộc sống của hắn không có khả năng tồn tại hai chữ “Hối hận”.
“Cô hiện tại đã là một nhiệm vụ giả, cô có thể lựa chọn đi theo tôi, hoặc là, đánh bại tôi!”
Ánh mắt Từ Sách thanh triệt nhìn Tô Vãn, lời nói an ủi người khác, hắn chưa bao giờ nói qua.
Ở thời điểm không diễn kịch, hắn thật ra là một người rất nghiêm túc, một người đàn ông tới một chút tình thú cũng không có.
“A, ha hả.”
Tô Vãn nhịn không được cười ha hả, đây, chẳng lẽ cũng là vận mệnh?
“Được, Từ Sách, nếu như vậy, anh phải đợi tôi, tôi sẽ đánh bại anh!”
Nếu chết cũng không chết được, Tô Vãn cũng đơn giản vứt bỏ tất cả, còn không phải là làm nhiệm vụ giả sao? Từ Sách có thể làm được cô vì sao không thể?
Ai quy định cả đời này của cô chỉ có thể làm pháo hôi bị người ta vứt bỏ?
Cô cố tình muốn làm một người biến tất cả các vai chính trở thành pháo hôi!
Cho nên thời điểm Từ Sách kêu Tô Vãn lựa chọn bộ môn, Tô Vãn không chút do dự lựa chọn bộ phá hư ——
Nếu không thể thành toàn, như vậy thì không màng tất cả đi phá hư hết là được rồi!
Sau khi Tô Vãn trở thành nhiệm vụ giả, Từ Sách cũng chưa gặp qua cô, nhưng hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh của Tô Vãn, thậm chí bởi vì quan hệ của mình và Từ Lang, Từ Sách có thể từ bộ hậu cần nhìn thấy tất cả hồ sơ nhiệm vụ của Tô Vãn.
Có thể nói, hắn vẫn luôn yên lặng theo dõi cô, nhìn cô làm thế nào từ một tay mơ cái gì cũng không hiểu biến thành nhiệm vụ giả già đời máu lạnh.
Hắn nhìn cô lần đầu tiên giết người, nhìn cô lần đầu tiên gạt người, nhìn thân ảnh cô lần lượt sau khi thành công càng thêm tuyệt vọng và thất vọng……
Người, thật ra là sinh vật có tình cảm phong phú nhất, mà Từ Sách nhìn Tô Vãn, cảm nhận được cảm xúc của cô, chính hắn lại càng ngày càng mê mang……
Cái gì là yêu, cái gì là hận?
Từ Sách luôn cho rằng mình không có tâm, không có tâm thì nơi nào sẽ cảm giác được thất tình lục dục chứ?
Nhưng là……
Vì sao hắn sẽ mê mang?
Vì sao hắn sẽ nôn nóng?
Vì sao nhìn thấy Tô Vãn và Tô Duệ chậm rãi đến bên nhau, hắn sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái?
Thời điểm Tô Vãn gặp nguy hiểm, là hắn không màng tất cả tiến vào nhiệm vụ cứu vớt nàng.
Thậm chí ở lúc Tô Duệ xảy ra chuyện, Từ Sách cũng là người đầu tiên lao tới, muốn đi cứu vớt nhiệm vụ, vì, tự nhiên vẫn là an toàn của Tô Vãn.
Vì sao…… mình sẽ có nhiều cảm xúc như vậy? Còn làm những chuyện không thể hiểu được đó?
Từ Sách bắt đầu sinh ra hoài nghi với tất cả, mà lúc này, một ngày trước thí luyện, Từ Lang tìm hắn……
Thương Nguyệt đại lục.
Ký ức Từ Sách đối với đại lục này đều đến từ hai chiếc lắc tay mà mình mang từ nhỏ đến lớn.
Một cái trong đó, đã được hắn đưa cho Tô Vãn.
Thời điểm biết được Từ Lang tự tiện cải biến không gian thí luyện, tâm tình Từ
Sách thực bình tĩnh, đối với cha mẹ của mình, ấn tượng của hắn cũng rất mơ hồ, nhưng mà đối với đại lục này, Từ Sách vẫn thật chờ mong.
Tuy rằng hắn không biết mình rốt cuộc chờ mong cái gì……
Hiện giờ, tới thời khắc cuối cùng, Từ Sách nghe thỉnh cầu của Tô Duệ, hắn đột nhiên đã hiểu rõ.
Tuy rằng Tô Vãn và Tô Duệ bị phong ấn ký ức, nhưng bọn họ vẫn sẽ gặp được nhau, vẫn sẽ tự nhiên hấp dẫn nhau.
Đây, có lẽ chính là tình yêu?
Cho dù ngươi biến thành bộ dáng gì, cho dù ngươi có nhớ ta hay không, ta vẫn sẽ như cũ, yêu ngươi.
Vượt qua thời gian, vượt qua không gian.
Bởi vì có tình yêu, mới có thể đến bên nhau.
Từ Sách rũ mắt, nhìn ảnh ngược đôi mắt mát lạnh của mình trong chén rượu ——
Tô Vãn, ta mang nàng đến Thời Không Thất Lạc, là một việc làm sai lầm của ta. Ta nợ nàng, ta thả nàng một lần.
Mà hiện tại, ta và nàng không còn nợ nhau, cho nên, ta sẽ lần nữa không hạ thủ lưu tình với nàng.
Sẽ không hạ thủ lưu tình……
Đại sảnh bình yên, nhưng sóng ngầm mãnh liệt.
Được trả lời của Từ Sách, Tô Duệ tâm tình cũng không bình tĩnh.
Hắn biết mình hẳn nên nghe theo Từ Sách an bài, hơn nữa mọi người đều là nhiệm vụ giả, ở chỗ này cũng đều cạnh tranh công bằng, cho dù con rắn nhỏ kia chết ở chỗ này, chỉ là mất đi tư cách thắng lợi, nàng vẫn như cũ sẽ trở lại tổng bộ.
Nhưng mà……
Hắn lại cảm thấy không thoải mái, đặc biệt không thoải mái.
Thời điểm ăn xong cơm sáng về phòng, Tô Duệ nhìn Tô Vãn muốn vào cửa, nhịn không được ở phía sau gọi nàng lại: “Tiểu Thanh!”
“Công tử, ngươi có việc?”
Tô Vãn nhìn Tô Duệ, trên mặt mang theo một tia khó hiểu.
Tô Duệ nhịn không được tiến lên vài bước, tới gần bên cạnh Tô Vãn, khom thân mình ở bên tai nàng nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng tới gần Diệp Thừa, hắn rất nguy hiểm!”
Diệp Thừa……
Tô Vãn sửng sốt một chút, sau đó hướng về phía Tô Duệ cười cười: “Đa tạ công tử nhắc nhở, ta và hắn ở Tử Dương phái đã từng làm việc chung, hắn thật sự là một người nguy hiểm!”
Vương giả của Thời Không Thất Lạc - Từ Sách, làm sao lại không nguy hiểm chứ?
Tô Vãn rũ mắt vào phòng, đóng cửa phòng, nàng gắt gao dựa vào trên cửa ——
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Công Tử Mạch, nàng liền theo bản năng nhận sai người cho rằng hắn là Từ Sách, sau đó tiếp xúc mới làm Tô Vãn đánh mất nghi ngờ của mình.
Thẳng đến khi nàng ở Tử Dương phái tham gia khảo hạch nhập môn, một khắc ở trong ảo cảnh thoát ra, Diệp Thừa nắm lấy tay nàng.
Trong nháy mắt kia, Tô Vãn đã biết.
Nam nhân kia, 99% chính là Từ Sách.
Một khắc đầu ngón tay hắn chạm vào nàng, linh hồn đau đớn và trốn tránh không lừa người được.
Một đời người, khó nhất quên, chính là người ngươi yêu sâu vô cùng, và làm tổn thương ngươi nhất.
Tô Vãn sẽ không quên Từ Sách, nàng cũng không thể quên, không thể quên âm thanh trong ảo cảnh kia……
Ban đêm, đầy sao lộng lẫy.
Tô Vãn ở trong phòng của mình bày ra một thủ thuật che mắt, sau đó lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng mình.
Mấy năm nay nàng đã sớm quen thuộc tất cả thói quen của Công Tử Mạch, cho nên nàng đặc biệt chọn thời điểm hắn tu luyện mỗi ngày mà rời đi, chính là vì để không kinh động hắn.
Đêm nay, nàng phải đi giết người, mà mục tiêu đầu tiên của nàng, tự nhiên là khách điếm mà Đại Khí Tông vào ở……
~~~~~~~
Đoán xem chị Vãn giết ai thế các tình êuuu ????????????