Edt: MíttLạc Sơ Sơ vẫn luôn nhớ rất rõ ngày cô cùng Tiêu Cảnh Mặc quen biết, hai năm trước hai người ở quán bar mà cô đang làm thêm vô tình gặp gỡ, lần tình cờ gặp gỡ này, đã thay đổi cả đời cô.
Mấy ngày gần đây quan hệ giữa Lạc Sơ Sơ cùng Tiêu Cảnh Mặc có chút lãnh đạm, kỳ thật hai người đều rõ ràng, hiện tại vấn đề tồn tại ở giữa hai người cũng không chỉ là một Tô Vãn.
Yến hội sinh nhật hôm đó, nháy mắt nhìn thấy Tô Vãn, Tiêu Cảnh Mặc buông lỏng tay Lạc Sơ Sơ ra, vô luận là hắn cố ý hay vô tình, hành động này thật sự làm tâm Lạc Sơ Sơ tổn thương.
Ngày đó cô một mình ở trong phòng khách của biệt thự suy nghĩ miên man, cô cho rằng bọn họ đã kết thúc như vậy rồi, nhưng là ngày hôm sau tất cả đều như cũ, Tiêu Cảnh Mặc cũng không có cùng cô nói lời chia tay.
Thậm chí đêm qua hắn còn mua một bó hoa hồng to, ôm cô một đêm yên lành.
Có lẽ, ở chung mấy năm nay, bọn họ thật có tình cảm.
Lạc Sơ Sơ thật ra không lừa được chính mình, cô căn bản không muốn buông tay.
Trong cuộc đời của cô, chưa bao giờ có một người nam nhân giống Tiêu Cảnh Mặc sủng cô như vậy.
Huống chi, trước thời điểm cô gặp được Tiêu Cảnh Mặc, cô chỉ là một cô gái bình thường lại đơn thuần.
Mỗi một cô gái đều mộng tưởng một ngày kia có thể gặp được một tổng tài bá đạo giống như Tiêu Cảnh Mặc vậy, hắn sẽ sủng ngươi vô điều kiện, sẽ đem những thứ tốt nhất trên thế giới đều cho ngươi.
Vô luận hắn ở trước mặt người khác lãnh khốc bá đạo cỡ nào, nhưng hắn ở trước mặt ngươi vĩnh viễn là ôn nhu săn sóc.
Tình nhân trong mộng như vậy, trước kia Lạc Sơ Sơ thật sự chỉ dám tưởng tượng ở trong lòng, nhưng có một ngày cô chân chính gặp được, cô buông tay như thế nào đây?
Cô không bỏ được, không, phải nói là đổi lại bất luận nữ nhân bình thường nào cũng sẽ không bỏ được.
Cho nên Lạc Sơ Sơ dưới đáy lòng tự cổ vũ chính mình, tình yêu là bình đẳng, cô cũng có quyền tranh giành hạnh phúc cho mình không phải sao?
Cho dù nguyên bản cô chỉ là thế thân của Tô Vãn, nhưng là…… Cô cũng có quyền lợi cùng tư cách được yêu mà.
Lấy hết can đảm, Lạc Sơ Sơ nghĩ sẽ ở ngày kỷ niệm hôm nay tặng cho Tiêu Cảnh Mặc một kinh hỉ, nhưng làm Lạc Sơ Sơ không nghĩ tới chính là, cô thế nhưng sẽ lại lần nữa gặp được Tô Vãn.
Tô Vãn nói rằng “Thích một người” có phải là nói Tiêu Cảnh Mặc hay không?
Hay là cô ấy cố ý ở trước mặt mình nói như vậy?
Từ trung tâm mua sắm rời đi, tâm Lạc Sơ Sơ lại rối loạn, cảm xúc của nữ nhân cùng nam nhân bất đồng, các cô là những sinh vật dễ bị quấy nhiễu và cũng đặc biệt hay suy nghĩ miên man.
Nghĩ như vậy, Lạc Sơ Sơ không tự chủ được đi tới dưới lầu của tập đoàn Hạo Nguyệt.
Nhìn office building trước mắt cao lớn nhiều tầng, Lạc Sơ Sơ giật mình, ánh nắng buổi chiều đặc biệt chói mắt, cô híp mắt thu hồi tầm mắt, kết quả vừa lúc nhìn thấy thân ảnh Hứa Kiệt vội vàng rời đi.
Kia không phải trợ lý của Tô Vãn sao?
Hắn như thế nào……
Tâm Lạc Sơ Sơ lại bắt đầu khẩn trương lo lắng, cô cắn chặt răng dứt khoát bước vào đại sảnh của tập đoàn Hạo Nguyệt.
Bởi vì trước kia Tiêu Cảnh Mặc mang theo Lạc Sơ Sơ tới công ty vài lần, cho nên nhân viên Hạo Nguyệt nhận biết Lạc Sơ Sơ, trước quầy gọi nội tuyến đến tầng của trợ lí tổng tài, lúc Lạc Sơ Sơ đi thang máy lên tầng cao nhất, trợ lí Tiêu Cảnh Mặc đã chờ ở cửa thang máy.
“Lạc tiểu thư, Tiêu tổng đang ở trong văn phòng chờ cô.”
“Tôi đã biết.”
Lạc Sơ Sơ hướng về phía trợ lí Tiêu Cảnh Mặc lễ phép cười cười, đi đến cửa văn phòng của hắn, ngón tay chạm vào cánh cửa lạnh băng, cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đẩy cửa mà vào.
Tiêu Cảnh Mặc ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn làm việc, hắn mặc áo sơmi màu trắng, hai cúc áo trên cùng được cởi ra, nhìn bộ dáng tựa hồ vừa mới nghỉ trưa xong.
“Tới rồi?”
Đối với Lạc Sơ Sơ đột nhiên đến, Tiêu Cảnh Mặc vẫn là rất cao hứng, bởi vì ngày thường Lạc Sơ Sơ rất ít khi chủ động tới xem hắn làm việc, đoạn tình cảm này, vẫn luôn là hắn đang không ngừng trả giá cùng cho đi, mà Lạc Sơ Sơ từ lúc bắt đầu không chấp nhận, đến bây giờ thành đương nhiên, thời gian lâu rồi, Tiêu Cảnh Mặc đều quên mất lần mà cô chủ động với mình là khi nào.
“Vâng.”
Vào phòng, Lạc Sơ Sơ hướng về phía Tiêu Cảnh Mặc gật gật đầu, cơ hồ liếc mắt một cái cô liền thấy được hộp quà vừa được mở ra trên bàn làm việc, bên trong lẳng lặng đặt một cái cà vạt tơ tầm mới tinh.
“Tô Vãn tặng cho anh?”
Thanh âm Lạc Sơ Sơ nhịn không được run rẩy.
“Ah?”
Tiêu Cảnh Mặc sửng sốt, ý thức được Lạc Sơ Sơ nói chính là cái cà vạt kia, hắn nhẹ gật gật đầu.
“Là Tô Vãn đưa tới, là kiểu mới nhất của công ty cô ấy.”
Nói tới đây, tầm mắt của Tiêu Cảnh Mặc cũng dừng ở trên hộp quà, cà vạt tơ tằm màu xám bạc thêu hoa hoa mĩ, thêm một chút ánh vàng, thật ra hắn thích phong cách này, lại nói thẫm mĩ cùng ánh mắt của Tô Vãn vẫn luôn không tồi, bằng không cũng sẽ không làm được vị trí tổng giám đốc của EVFA Hoa Hạ.
Lạc Sơ Sơ lúc này đã đi tới trước người Tiêu Cảnh Mặc, cô gục đầu xuống nhìn hộp quà trên bàn, ở bên trên cà vạt còn một tờ giấy ghi chú tùy ý.....
[Đáp lễ bữa cơm chiều ngày hôm qua, tôi cảm thấy rất hợp với anh].
Một câu rất đơn giản, mặt sau còn vẽ một cái mặt cười nghịch ngợm, rõ ràng không có lời âu yếm động lòng người, cũng không có ngôn từ quá mức ái muội, nhưng mà Lạc Sơ Sơ nhìn tờ giấy kia cảm thấy hết sức chói mắt......
Nguyên lai, tối hôm qua Tiêu Cảnh Mặc về nhà trễ như vậy là bởi vì cùng Tô Vãn ăn cơm chiều sao?
Cho nên hắn cảm thấy áy náy mới mua tặng mình một bó hoa hồng to sao!
Hắn sao lại có thể như vậy? Giấu giếm mình cùng mối tình đầu ăn cơm, thế nhưng còn xem như không có gì cùng mình một đêm triền
miên.
Chẳng lẽ nam nhân đều như thế này sao. Có thể đem dục vọng cùng tình yêu phân biệt rõ ràng vậy sao?
“Cà vạt…… Thật đẹp.”
Khẩu thị tâm phi là kĩ năng cao cấp có sẵn từ khi sinh ra của mỗi người phụ nữ.
Nghe được lời nói của Lạc Sơ Sơ, Tiêu Cảnh Mặc cũng cười cười.
“Không tồi, Tô Vãn luôn luôn tinh mắt.”
“Cô ấy rất có mắt nhìn.”
Lạc Sơ Sơ sắc mặt trắng bệch, đôi tay nắm chặt.
“Em nghe nói cô ấy còn tìm anh làm người phát ngôn cho nhãn hiệu mới?”
Nghe thế, Tiêu Cảnh Mặc rõ ràng ngây ra một lúc, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Lạc Sơ Sơ
“Sơ Sơ, em làm sao mà biết được?”
Tiêu Cảnh Mặc xác thật có chút kinh ngạc, bởi vì ngày hôm qua hắn đã cự tuyệt Tô Vãn, theo tính cách của Tô Vãn không có khả năng đem chuyện này đi nói khắp nơi a!
Thì ra, đều là thật?
Lạc Sơ Sơ không trả lời Tiêu Cảnh Mặc, cô cố nén chua xót nơi đáy lòng, xoay mặt qua một bên, thấp giọng hỏi
“Tiêu Cảnh Mặc, anh…… Còn yêu Tô Vãn sao?”
Yêu sao? Đã từng phẫn nộ cùng không thể tha thứ nhưng khi gặp lại nhau lần nữa vẫn có rung động cùng mờ mịt……
Cùng Tô Vãn ăn cơm xong, Tiêu Cảnh Mặc cảm thấy chính mình bây giờ nên buông bỏ quá khứ, không chấp nhất những chuyện đã qua nữa.
Không chấp nhất cũng không phải là yêu.
Có lẽ, hắn đã từng thật sự toàn tâm toàn ý yêu cô gái xinh đẹp thiện lương lại hoạt bát rộng rãi kia.
Nhưng là, ở thời điểm cô gái kia không chút nào để ý mà đi, hắn đã nghĩ không tiếp tục yêu cô nữa.
Chấp niệm mấy năm nay, đều là bởi vì lòng tự tôn của nam nhân cùng sự không cam lòng.
Hắn kỳ vọng một ngày nào đó, cô sẽ quay đầu lại, cô sẽ ở trước mặt mình khóc lóc thảm thiết, kể ra bản thân mình có mắt không tròng.
Nhưng ở ngày hôm qua, khi hắn nghe được Tô Vãn ngữ khí ôn hòa nói đến chuyện cũ, khi hắn nghe được cô nói muốn hắn quý trọng bạn gái hiện tại, một khắc kia Tiêu Cảnh Mặc cảm thấy chính mình rất buồn cười.
Mấy năm nay, Tô Vãn đã buông xuống rồi.
Cô tuy rằng lúc trước xin lỗi hắn, nhưng kỳ thật hai người bọn họ cũng từng đem đến cho nhau những hồi ức tốt đẹp nhất.
Cho nên, bỏ lỡ, liền phải học cách buông thôi.
Tiêu Cảnh Mặc cảm thấy chính mình trong một đêm nghĩ thông suốt, thậm chí tối hôm qua hắn còn tặng riêng cho Lạc Sơ Sơ một bó hoa hồng to.
Tất cả đều tốt, nhưng là là hiện tại……
Tiêu Cảnh Mặc nhạy bén cảm giác được Lạc Sơ Sơ khác thường, cho nên nghe được vấn đề của Lạc Sơ Sơ, hắn theo bản năng trầm ngâm một lúc, mà nhìn thấy Tiêu Cảnh Mặc trầm mặc, Lạc Sơ Sơ sắc mặt trắng bệch cười cười.
“Tiêu Cảnh Mặc, anh không nói lời nào chính là cam chịu đúng không? Anh còn yêu cô ấy có phải hay không? Vừa lúc cô ấy vẫn như cũ yêu anh, các ngươi trai tài gái sắc thanh mai trúc mã! Em vẫn luôn là người dư thừa, nếu như vậy, chúng ta chia tay đi! Các người có thể có đôi có cặp, em cũng không cần làm thế thân của người khác!”
“Đủ rồi.”
Tiêu Cảnh Mặc lạnh giọng đánh gãy lời nói của Lạc Sơ Sơ.
“Em nói bậy gì đó? Anh cùng Tô Vãn đã qua rồi, cô ấy biết anh có bạn gái, cô ấy cũng đã sớm buông xuống, anh cùng cô ấy là không có khả năng!”
“Không có khả năng?”
Lạc Sơ Sơ cười lạnh nhìn Tiêu Cảnh Mặc.
"Cà vạt này là chuyện như thế nào? Tô Vãn ở trung tâm mua sắm chính miệng nói với tôi là cô ấy muốn đem này cà vạt đưa cho bạn trai của mình, còn nói đã mời người kia làm người phát ngôn cho bọn họ!”
“Sao có thể?”
Tiêu Cảnh Mặc không thể tin được nhìn Lạc Sơ Sơ, lời phủ nhận đã buột miệng thốt ra.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, hắn liền cảm thấy Lạc Sơ Sơ vô cớ gây rối, mà hiện tại càng là lời nói vô căn cứ!
“Anh không tin tôi? Chẳng lẽ tôi sẽ lấy loại chuyện này lừa anh sao?”
Lạc Sơ Sơ cảm thấy mình bị Tiêu Cảnh Mặc hoài nghi, có lẽ, trước nay hắn cũng chưa từng tin tưởng mình đâu?
“Tiêu Cảnh Mặc, chia tay đi.”
Sáu chữ này tựa hồ hao hết toàn bộ sức lực của Lạc Sơ Sơ.
“Sơ Sơ!”
Tiêu Cảnh Mặc phục hồi lại tinh thần gắt gao bắt được tay của Lạc Sơ Sơ.
“Buông tay, chuyện tới bây giờ, chúng ta còn có cái gì để nói?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Sơ Sơ ánh mắt tràn đầy tan nát cõi lòng, mà Tiêu Cảnh Mặc màu mắt chợt lóe.
“Anh gọi điện cho Tô Vãn hỏi rõ ràng!”
Vừa nói, hắn đã lấy ra di động gọi điện thoại tư nhân cho Tô Vãn, điện thoại rất nhanh đã được bắt, truyền ra thanh âm mệt mỏi của Tô Vãn.
“Cảnh Mặc, có việc gì sao?”
“Tô Vãn, anh có chuyện muốn hỏi em, hôm nay……”
“Cảnh Mặc, anh chờ một chút, tôi hiện tại rất bận, anh nếu là có việc gấp cần nói, tan tầm ở ngay cửa chính công ty chờ tôi. Cứ như vậy a, tạm biệt.”
Không chờ Tiêu Cảnh Mặc trả lời Tô Vãn bên kia đã vội vàng cắt đứt điện thoại.
~~~~~~