Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Tình Nhân Thế Thân (15)


trước sau

Edt: Mítt

Từ khi trở lại Tiêu gia, Tiêu Cảnh Mặc được Tiêu lão gia tử huấn luyện trong vòng một năm ngắn ngủi, từ một thiếu niên bình thường lột xác thành quý công tử khí chất ưu nhã, những năm gần đây hắn đã quen mang mặt nạ cao quý ưu nhã làm người.

Hôm nay, đối với một phen trào phúng của Tô Duệ, bất quá Tiêu Cảnh Mặc nhất thời khí phách, lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Cảnh Mặc liền có chút hối hận.....

Hắn cùng Tô Vãn đã sớm chia tay tám năm trước, hiện tại hắn cũng đã có Lạc Sơ Sơ, vì sao còn muốn so đo như vậy, hiện giờ Tô Vãn muốn cùng ai ở bên nhau liên quan gì đến hắn?

Hắn đây là bị làm sao vậy?

Một bên Tô Duệ thật ra cũng đã nghe hiểu ý của Tiêu Cảnh Mặc, nhưng hắn thoạt nhìn cũng không tức giận, ngược lại giơ tay đem Tô Vãn gắt gao ôm ở trong lòng ngực mình.

“Nói như vậy tôi thật đúng là phải hảo hảo cảm tạ Tiêu tổng đã đem vị trí người phát ngôn nhường cho tôi, nếu không tôi còn không biết khi nào mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà nữa!”

Tô Duệ nói tình ý chân thành, phảng phất thật sự giống như đặc biệt cảm tạ Tiêu Cảnh Mặc, thấy hắn làm bộ làm tịch như vậy, Tiêu Cảnh Mặc càng bực bội trong lòng, tùy ý nói hai câu có lệ liền mang theo Lạc Sơ Sơ lái xe rời đi.

Thẳng cho đến khi xe bọn họ hoàn toàn biến mất, Tô Duệ lúc này mới thu hồi tươi cười nơi khóe môi, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tô Vãn bên cạnh.

“Em lại lợi dụng tôi?”

“Có sao? Nếu anh không muốn làm bạn trai tôi, anh có thể…… Ngô……”

Tô Vãn nói nói đến một nửa, Tô Duệ một bên đột nhiên nghiêng thân qua, hung hăng hôn lên môi cô, cùng cái khẽ hôn ngoài ý muốn trước kia bất đồng, lúc này đây Tô Duệ thực dùng sức hôn môi, không hề có kết cấu kĩ thuật, dùng sức chà sát môi Tô Vãn, ở trên môi Tô Vãn lưu lại từng tia máu.

Này tuyệt đối không phải ân ái, này tuyệt đối là mưu sát a!

“Đủ rồi!”

Tô Vãn dùng sức đẩy Tô Duệ ra, ngón tay mảnh khảnh lau máu trên môi, sắc mặt cô lúc này so với Tô Duệ càng thêm có sương mù.

“Tô Duệ, anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Tô Duệ liếm liếm khóe môi, ánh mắt tà mị dừng ở trên môi Tô Vãn.

“Vô luận em muốn đối với tôi làm cái gì, tôi đều tùy thời phụng bồi.”

“Chúng ta cứ chờ xem!”

Tô Vãn liếc Tô Duệ một cái, xoay người lạnh nhạt rời đi.

Nhìn bóng dáng không chút nào lưu luyến của cô, Tô Duệ nâng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi mình một chút, mặt trên còn lưu lại hơi thở của cô, thậm chí là máu cô....

Tô Vãn, em tuyệt đối không giống vẻ ngụy trang lạnh nhạt cứng rắn như vậy.

Tôi sẽ làm em ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng, nhất định sẽ……

……

Trời chạng vạng, trên đường đều là người đi đường vội vàng, lúc này bọn họ hoặc là nôn nóng trên đường trở về nhà, hoặc là ở giao lộ nào đó nghỉ chân, một lòng chờ đợi người trong lòng của mình.

Người có chờ mong, có chỗ
để về, mới có thể cảm thấy hạnh phúc ấm áp.

Tô Vãn ở đầu phố nào đó ngựa xe như nước dừng lại, cô nhìn đèn tín hiệu ở ngã tư đường từ đỏ biến thành xanh lại dần dần trở về đỏ, cô nhìn cảnh tượng đám người lui tới vội vàng ở trên đường đi qua đi lại.

Tất cả trước mắt, chân thật lại hư ảo như vậy.

Nhưng mà tất cả, đều là giả.

Chỉ cần một lần nhắm mắt lại, Tô Vãn liền phảng phất nhìn thấy địa phương mình sinh sống từ nhỏ đến lớn, ở trong một biển lửa hóa thành tro tàn....

"Thế giới này đã hỏng rồi, ngươi cùng ta đi thôi!"

Thanh âm nam nhân vĩnh viễn ôn hòa như vậy, ôn hòa làm cô tuyệt vọng mà táo bạo.

Tồn tại như vậy, còn không bằng chết đi trong tuyệt vọng.

Tô Vãn nghĩ tới cái chết, cô cũng đã từng thực hiện, đáng tiếc đến cuối cùng, cô vẫn còn sống.

Một người, bi ai tuyệt vọng tồn tại.

Những tình yêu đã trải qua, đều là chuyện cũ trong mộng làm người ta chê cười....

Đúng vậy, thật buồn cười, cô cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng là có một người đột nhiên nói cho cô biết, hết thảy đều là lừa cô.

Cô bất quá chỉ là quân cờ là pháo hôi trong tay người khác, cô tồn tại, chỉ là vì làm cho nhóm vai chính được trời cao chiếu cố kia được vui sướng và hạnh phúc.

Tô Vãn có chút vô lực ngã ngồi ở đầu đường, trước mắt dần dần mơ hồ, cô không thích nhất chính là những hồi ức đã qua.

Hồi ức của người khác ít nhất còn có ngọt ngào ngắn ngủi, đã từng thật tâm.

Nhưng là hồi ức của cô đâu? Trừ bỏ gia tộc lừa gạt lẫn nhau, thì chính là người yêu vô tình lợi dụng cùng phản bội.

Cô là người không được vận mệnh quyến luyến, bởi vì từ nhỏ cô chỉ là pháo hôi cho sinh mệnh của người khác mà thôi.....

Tô Duệ, tâm tình của hắn, kỳ thật cô so với hắn càng thêm đồng cảm bởi vì bản thân cô cũng đã từng bị như vậy.

Tô Vãn ngồi ở đầu đường, không tiếng động cười cười.

Cô kỳ thật hiểu rõ nguyên nhân Tô Duệ theo đuổi cô, chung quy là hắn cảm thấy không cam lòng.

Giống như những việc mấy năm nay cô đã làm.

Cô cũng không cam lòng, cô liều mạng hy vọng người khác không hạnh phúc, mỗi một lần lại hy vọng xa vời có người có thể từ trong vực sâu tuyệt vọng cứu rỗi cô.

Đáng tiếc, mỗi một thế giới mỗi một lần luân hồi, cô càng ngày càng thất vọng, càng ngày càng lạnh mạc.

Luân hồi đến nay, tâm cô vẫn như cũ không nhịp đập, không chỗ gửi gắm……

——————

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện