Edit: Vân Hinh Du
Trên người cô quần áo gì đều không có, cô không thể như vậy mà thành khẩn, cảm thấy thẹn tâm không cho phép.
Lăng Vân Tiêu dừng bước chân, hắn xoay người nhìn về phía tiểu nữ nhân trên giường.
Ách......!Cô như thế nào giống như từ trong mắt Lăng Vân Tiêu nhìn đến kinh hỉ.
Dựa theo cốt truyện phát triển, nguyên chủ đã thật lâu không có hảo hảo kêu Lăng Vân Tiêu, mỗi lần nhìn thấy Lăng Vân Tiêu, nguyên chủ luôn là đối Lăng Vân Tiêu tê tâm liệt phế mà gào rống mắng.
Thật là một nam nhân đáng thương, chỉ là cái xưng hô đã khiến cho hắn vui vẻ.
Hạ Tịch Nhan thấy khuôn mặt lạnh băng tuấn tú của Lăng Vân Tiêu hòa hoãn xuống, cô cũng không sợ hắn như vậy, "Có thể hay không giúp em cởi bỏ, em muốn......" Mặc quần áo.
Từ từ, nam nhân này như thế nào lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Vừa rồi còn xuân phong hòa thuận, ngay sau đó liền bão táp dục tới.
Cằm Hạ Tịch Nhan bị một bàn tay to mang theo vết chai mỏng chế trụ, Lăng Vân Tiêu mặt đầy âm trầm mà nhìn cô, hàn khí dày đặc thấm vào da thịt cô, sởn tóc gáy.
"Em nghĩ cũng đừng nghĩ, em chỉ có thể là người của anh, cho dù chết cũng chỉ có thể là quỷ của Lăng Vân Tiêu anh." Lăng Vân Tiêu âm lãnh cười, ngón tay vuốt ve cằm cô, "Em lại nói trốn, anh thật sự sẽ chém đứt tay chân em, làm em như thế nào cũng không đi được, chỉ có thể dựa vào lòng ngực của anh."
Giờ phút này trong đầu Hạ Tịch Nhan chỉ có hai chữ -- quỷ súc.
Trong lòng càng là một vạn cái thảo nima, cô chỉ là muốn mặc quần áo mà thôi a.
Ngón tay thon dài đẹp trượt xuống, nhẹ nhàng quét qua mạch đập trên cổ Hạ Tịch Nhan, cho dù Hạ Tịch Nhan đã cực lực áp xuống sợ hãi trong lòng, thân thể cô vẫn làm ra phản ứng thành thật, theo ngón tay hắn di động run rẩy.
"Đừng sợ, chỉ cần em ngoan, anh sẽ không làm ra chuyện thương tổn em." Ngón tay Lăng Vân Tiêu đi vào xương quai xanh của Hạ Tịch Nhan nhẹ nhàng vuốt ve.
Đại ca, để cho người khác không sợ anh, trước thu hồi biểu tình quỷ súc này của anh đi.
"Vân......!Vân Tiêu......!Ca, em về sau sẽ ngoan." Cánh môi Hạ Tịch Nhan run run, lời nói cũng nói không rõ.
Tối tăm trên mặt Lăng Vân Tiêu tan một ít, hắn thu hồi tay.
Hạ Tịch Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô vừa rồi thật sợ hãi người nam nhân này ngay sau đó liền dùng đôi tay giống như tác phẩm nghệ thuật kia mà vặn gãy cổ cô.
Cô mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim bắn nhảy nhảy lại nhắc tới giọng nói thượng.
Hơi thở bá đạo lạnh băng thuộc về Lăng Vân Tiêu bao phủ